Phẫu thuật thất bại đó là điều không cần bàn cãi.
Tình trạng của Lương Nặc dường như còn tồi tệ hơn, Bắc Minh Dục như một kẻ điên ngày nào cũng không ăn không ngủ ngồi bên giường bệnh của cô, Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh đều cảm thấy trong miệng đắng chát, thế nhưng có muốn khuyên anh cũng không nói ra được thành lời.
Anh sẽ không nghe lời khuyên của bọn họ.
Cô gầy đi một cách nhanh kì lại, còn Bắc Minh Dục thì hao mòn đi nhìn khác hoàn toàn anh tước đây.
Chỉ một đêm thôi, tóc mai phía trên tai hình như đã có vài sợi bạc.
Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, sau khi thực hiện thôi miên, tối ngày thứ hai sau đó cô đột nhiên mở mắt ra.
Hình ảnh Bắc Minh Dục với râu ria loàm xoàn lọt vào đôi mắt trong veo của cô, anh nhìn thấy cô mở mắt, cảm động tới mức đơ người ra mấy giây rồi mới nói: “Em tỉnh rồi?”
Bắc Minh Dục từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ra xoa xoa râu trên cằm anh: “Chẳng phải nói là sẽ đi trường đua ngựa chơi à? sao anh lại thành ra như thế này? Râu mọc rõ nhanh....ấy, sao em lại ở trong bệnh viện?”
Bắc Minh Dục nhìn cô với ánh mắt run lên: “Em không nhớ là đã bị Tống Thần Mặc bắt đi à?”
“Bắt đi?” Lương Nặc gật đầu: “Em nhớ chứ, nhưng chú Đặng đã cứu em! rồi anh đưa em về nhà nữa phải không? Sao vừa ngủ dậy mà râu anh lại mọc dài thế này?” cô nói rồi muốn bỏ chăn ra đi xuống khỏi giường: “Xấu quá, để em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842995/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.