Khi anh ta nhìn thấy Bắc Minh Dục, trong ánh mắt ánh lên sự thù hận chứ không giống như trước đây trần đầy ý định chiếm đoạt và sở hữu.
Quay ra lại nhìn thấy Đặng Vũ đứng bên cạnh.
“Sao ông lại có mặt ở đây cùng với anh ta?”
Đặng Vũ thản nhiên thừa nhận: “Cậu ấy gần như là cháu ta, đây là cháu dâu ta, bất ngờ gặp nên cùng tới xem thế nào.”
Lương Nặc vẫn đang được Bắc Minh Dục bế trong lòng, Tống Thần Mặc vừa nhìn là đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
“Tăng Tử Hào đâu? Các người làm gì cậu ấy rồi?”
Bắc Minh Dục nói không khách khí: “Anh lo cho cái thân anh đi hãy, nếu như cái chân đó sau này không đứng được lên nữa, Tống công tử lại trở thành một tên què nổi tiếng lúc đấy mới là điều đáng nực cười!”
“Mày....”
“Tôi còn phải đưa vợ tới bệnh viện, tạm biệt nhé!”
Nói xong, anh cũng chẳng quay đầy, vượt lên trước mặt anh ta và đẩy cửa phòng y tế bước vào trong, Đặng Vũ không đi theo sau, ông ta nhìn theo Tống Thần Mặc: “Không ngờ giữa các người lại có mâu thuẫn?”
“Hắn ta rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!” Tống Thần Mặc tức giận nói.
“Vậy thì cậu hãy dưỡng thương đi, chú Đặng tôi không làm phiền cậu nữa.”
Tống Thần Mặc nheo mày, trầm giọng nói: “Ba cháu bảo bảo sắp xếp thời gian đưa chú đi dạo loanh quanh, chú Đặng, thực lòng xin lỗi chú quá, bây giờ chân cháu bị thương thành ra thế này....”
“Không sao, dù gì thì trước mắt ta cũng chưa đi.” Đặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842991/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.