Lương Nặc sợ anh tức giận, liền khuyên: “Bọn họ không phải là cố ý đâu, hơn nữa chúng ta cũng đi rồi, thôi bỏ đi.”
“Đi cái gì mà đi?” Bắc Minh Dục đột nhiên sầm mặt lại, bỏ giày của cô ra bế cô lên: “Vợ mình bị người ta bắt nạt ức hiếp thành ra thế này mà còn đi thì còn gọi gì là đàn ông nữa?”
“Thế nhưng vé máy bay đã đặt xong rồi....”
“Thì trả vé....”
Bắc Minh Dục chẳng quan tâm tới điều gì khác, bế cô đi ra ngoài, Lương Nặc không bảo được anh, vội vàng nói: “Đợi một chút, đồ em mua còn chưa nhặt hết....”
Hai cánh tay anh xốc người cô lên, rồi một tay vỗ đét vào mông cô, phát ra tiếng kêu rõ ràng.
“Ngoan ngoãn một chút! Đằng nào chẳng không đi nữa, những đồ đó không có cũng không sao!”
................
Đặng Vũ ở cùng một khách sạn với Bắc Minh Dục và Lương Nặc, chỉ là cách một tầng.
Khi ở dưới lầu ăn bữa tối, nhìn qua cửa kính thấy Lương Nặc được Bắc Minh Dục bế đi vào đại sảnh, Lương Nặc dựa đầu vào vai Bắc Minh Dục, hai mắt hơi đỏ, dường như phải chịu ấm ức gì.
Ông ta trùng mặt xuống, sau đó dặn dò trợ lý vài câu.
Bắc Minh Dục đi tới cửa thang máy ấn nút đi lên, giám đốc đại sảnh lúc này chạy tới, cười cười đỡ lấy chiếc túi trên tay anh, hỏi: “Bắc Minh tiên sinh trở lại rồi? để tôi xách giúp anh!”
Bắc Minh Dục cũng kệ anh ta, dù sao thì anh chỉ quan tâm tới việc bế Lương Nặc.
Hai người cùng nhau đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842988/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.