“Đặng Tử Manh?” Lương Nặc lập tức quay ra liếc nhìn Thẩm Tịch Nam ở phòng khác đang ngồi nghịch điện thoại, sau đó nói: “Tôi có quen, xin hỏi ông có biết cô ấy bây giờ đang ở đâu không?”
“Tôi không biết, là thế này, ba hôm trước cô ấy tới bệnh viện chúng tôi nói cơ thể không khỏe yêu cầu làm kiểm tra, nhưng lúc đó cô ấy nhận được một cuộc điện thoại nên vội vàng đi, nói rằng ba ngày sau gọi tới số này để thông báo đến nhận kết quả.”
Lương Nặc mím chặt môi, tinh thần phức tạp: “Được, chiều tôi sẽ đến lấy.”
“Được, xin lỗi đã làm phiền!”
Cúp điện thoại xong, Lương Nặc hỏi Thẩm Tịch Nam: “Cái ngày mà buổi tối lên du thuyền đó, Đặng tiểu thư đã tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, nhưng chưa kịp nhận kết quả, anh có thể đi nhận giúp không?”
“Được!” Thẩm Tịch Nam trả lời nhạt nhẽo.
Lương Nặc vẫn luôn rất áy náy về việc của Đặng Tử Manh, tuy sau đó được biết rằng Bắc Minh Dục đã thông báo mật cho người chặn Thẩm Cách trên biển, nhưng cuối cùng vì sự ích kỷ của bọn họ mới làm cho Đặng Tử Manh tuyệt vọng và nhảy xuống biển.
Hơn nữa còn trúng đạn, bây giờ sống chết vẫn chưa rõ.
Đại thái thái vào tù, Bắc Minh Dục thuận lợi tiếp nhận toàn bộ tập đoàn, khi từ tập đoàn trở về, trời đã tối rồi.
Lương Nặc vừa nhìn thấy anh về, lập tức tiến lại gần: “Thiếu gia, anh nhìn thấy anh Hai không?”
“Thẩm Tịch Nam? Anh ta vẫn chưa về?” Bắc Minh Dục nheo mày.
“Lúc chiều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842982/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.