Lương Nặc đột nhiên hốt hoảng, nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác màu đen, môi cô mấp máy: “Cái đó....thật sự là do Tiểu Bắc làm sao? Tiểu Bắc nó...”
“Đương nhiên! Nó là con trai anh, giáo sư Cảnh lại là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực vật lý, sự việc như thế này thì có gì mà nói làm không được?!” Bắc Minh Dục không hề cảm thấy con trai mình độc ác hơn nữa anh lại rất đắc ý.
Lương Nặc toát mồ hôi: “Nó mới bốn tuổi đã biết lấy phốt pho trắng để hại người khác, sau này....”
“Sợ gì chứ? tên vô dụng Thẩm Cách đó đến quần áo cũng vứt đi rồi, lẽ nào còn phát hiện ra được à?” nói xong, Bắc Minh Dục lại nghĩ trong đầu: “Có điều sau này tốt nhất phải giấu kĩ đi một tí, nếu Thẩm Cách mà thông minh một tí thì rắc rối lớn đây!”
Lương Nặc lườm Bắc Minh Dục: “hai bố con đúng là giống nhau! Trong bụng anh cũng toàn điều xấu thôi!”
Bắc Minh Dục cười như một con hồ li, đôi tay quàng qua eo cô ôm lấy, đầu đặt lên vai cô khẽ nhay nhay: “Không thể để con ở nhà mãi thế này được, đi học, lập tức phải chọn cho nó một ngôi trường phù hợp!”
Lương Nặc tán thành: “Thế nhưng em chỉ lo con không thích giao tiếp với người khác thôi....”
“Anh nghe nói, những tập thể đặc trưng họ sẽ có những phương thức sinh hoạt đặc trưng.”
Lương Nặc tò mò: “Thế có nghĩa là thế nào?”
“Có nghĩa là em ngốc quá nghe không hiểu!”
Lương Nặc tức giận thò tay véo vào eo anh một cái thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842975/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.