Chương trước
Chương sau
“Đừng có nói khó nghe như thế, anh hai chỉ là chọn ra người mà anh ấy tin tưởng nhất thôi.”
Trước mặt các cổ đông, đại thái thái cố kìm cục tức trong bụng, nghiến răng nói: “Được, ta kiểm soát tập đoàn bao nhiêu năm nay, không ngờ hôm nay lại bị hai kẻ trẻ tuổi như các người cho vào bẫy! ta nhận thua....ta tuyên bố, tam thiếu gia trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn.”
Bắc Minh Dục nở nụ cười cảm ơn sự ủng hộ của các cổ đông.
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tuy là tuổi đời của tôi còn trẻ, nhưng tôi hi vọng trong thời gian làm việc sau này có thể cùng với mọi người đi tới thời kì làm việc huy hoàng hơn, làm cho tập đoàn ngày càng phát triển hùng mạnh, đem lại lợi ích ngày càng lớn hơn cho tất cả mọi người.”
Lời của anh vừa dứt, mọi người đồng thanh vỗ tay cổ vũ vang lên như sấm.
Lương Nặc cũng vỗ tay theo, sống mũi đột nhiên cay cay, nhìn anh từng bước từng bước tiến vào tập đoàn, bị Thẩm Cách hãm hại, bị đại thái thái kì thị và bài trừ, lại tới lúc kéo được sự ủng hộ của ông Trần, cuối cùng là đối phó với đại thái thái, lấy được lòng người.....
Đúng thật là, đợi đã quá lâu quá lâu rồi, anh cũng ở ẩn để phục thù lâu quá rồi.
Cuối cùng thì bọn họ cũng danh chính ngôn thuận có chỗ đứng tại Âu Thành.
“Được!” ông Trần nói mãn nguyện: “Tin là chúng ta sẽ đem lại cho tập đoàn một sức sống mới, sau này tập đoàn sẽ phát triển tốt hơn, cũng có thể vì những cổ đông của chúng ta đem lại nhiều lợi ích hơn.”
“Mẹ cả, hi vọng sau này hợp tác vui vẻ.”
Bắc Minh Dục đưa tay ra bắt tay đại thái thái vui vẻ, đại thái thái ánh mắt lạnh như băng, bàn tay nhăn nheo khẽ chạm vào tay Bắc Minh Dục sau đó nhanh chóng rút về: “Hợp tác vui vẻ!”
............
Sau khi tan họp, Lương Nặc chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Cô mở vòi nước sang phía lạnh, cúi mặt xuống, vớt nước lên mặt, sau đó để mặc vòi nước lạnh chảy vào mặt, dần dần cô mới bình tĩnh trở lại.
Ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt đang đỏ lên của người phụ nữ trong gương, Lương Nặc cảm thấy hết sức vui mừng.
Cô tin đợi một thời gian nữa khi Bắc Minh Dục làm việc ở tập đoàn gây dựng được chỗ đứng vững chắc rồi, bọn họ có thể đi tìm đại thái thái và đánh bài ngửa với bà ta, đem Tiểu Bắc thự sự đón về....
“Khóc ghê thế làm gì?” đột nhiên, cửa nhà vệ sinh truyền tới một giọng nam chế nhạo.
Lương Nặc giật mình, lập tức quay đầu ra cửa nhìn, Bắc Minh Dục hai tay cho vào túi quần, đứng dựa vai vào cửa sau đó chậm rãi bước về phía cô, Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn về phía tấm biển ngoài cửa, rõ ràng là nhà vệ sinh nữ, cô nói: “Sao anh lại vào đây? Mau ra ngoài! Đây là nhà vệ sinh nữ đấy!”
Ngộ nhỡ có người đi vào....
“Vợ anh trốn trong nhà vệ sinh để khóc, em chắc chắn muốn anh ra ngoài à?”
“Anh....”
“Thôi được rồi!” Bắc Minh Dục tiến gần lại hơn phía cô, đưa hai tay ra ôm lấy cô, bàn tay anh khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô: “Có gì mà phải khóc chứ? nhìn thấy chồng em thành công như thế mà em còn không vui à?”
Lương Nặc bĩu môi, đưa tay lên đấm vào ngực anh.
“Ai bảo là em không vui chứ? em là vì vui quá....từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ, anh sẽ có được ngày hôm nay, càng không nghĩ được rằng, hóa ra từ trước tới giờ anh luôn mưu đồ để có được vị trí tổng giám đốc.”
“Lẽ nào cả đời này anh chỉ luôn ở bên dưới người khác?”
Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, thái độ có chút không vui, Lương Nặc chỉ có thể dùng lực ôm chặt lấy anh: “Ừm, em tin anh, chỉ cần anh muốn là anh đều có thể làm được, trong tập đoàn có bao nhiêu cổ đông và thành viên hội đồng quản trị khó chiều như thế mà anh còn có thể làm cho họ ủng hộ anh, còn có gì mà anh không làm được chứ?”
“Đồ ngốc!”
Lương Nặc dựa đầu mình vào vai Bắc Minh Dục, anh nghiêng đầu liền nhìn thấy hai mắt cô đỏ lên.
Anh lấy khan tay ra khẽ lau nước mắt cho cô.
“Anh yêu em.”
Lương Nặc toàn thân đơ ra, cơ thể run lên, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh vừa nói gì?”
“Anh nói em thật xinh!”
“Không phải, rõ ràng vừa nãy anh không phải nói câu đó.”
Bắc Minh Dục nhướn mày: “Thế anh nói gì? Chắc là em tinh thần bất ổn, nghe không rõ rồi!”
“Không phải thế!” Lương Nặc vội vàng, kéo tay áo anh: “Rõ ràng anh vừa nói anh yêu em!”
Bắc Minh Dục cười đắc chí giống như con hồ li, gật đầu: “Ừm, anh biết anh yêu em mà, anh còn biết em cũng yêu anh nữa!”
Lương Nặc giậm chân: “Là anh yêu em!”
“Đúng vậy, anh yêu em....”
Lương Nặc xấu hổ không biết nói gì, thút thít một lúc rồi đẩy anh ra, đi thẳng ra cửa, Bắc Minh Dục vội vàng chạy theo phía sau, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, liền nhìn thấy một tấm biến màu vàng thông báo là đang sửa chữa.
Một người phụ nữ đang đi lại gần, nhìn thấy biển thông báo sửa đang định đi thẳng.
Đúng lúc đó Bắc Minh Dục đột nhiên đi ra.
Người phụ nữ giật mình ngạc nhiên há hốc mồm, chỉ tay vào Lương Nặc và Bắc Minh Dục, lại nhìn vào biển đang sửa: “Tam thiếu gia....hai người....hai người đang....?”
Mặt Lương Nặc đỏ lên, giờ mà có cái lỗ nào cô chui xuống liền.
..........
Điều lệ mới của tập đoàn cũng rất nhanh được lập ra.
Bắc Minh Dục trở thành tổng giám đốc của tập đoàn, đại thái thái vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị như trước kia.
Thẩm Tịch Nam phản bội bà ta như vậy, dường như quyền lực một phần lớn của đại thái thái được trao vào tay Bắc Minh Dục bởi vì anh ta biết rất nhiều các bí mật, bao gồm cả việc đại thái thái trong những năm vừa rồi đã dùng những thủ đoạn để loại bỏ những người không cùng ý kiến, lại cả việc làm thế nào để Đỗ Minh Hàn từng bước từng bước đi vào chỗ chết.
Bắc Minh Dục lập tức đổi một căn biệt thự lớn hơn một chút, cách công ty cũng gần, Thẩm Tịch Nam cũng sống luôn ở đó.
Ngày đầu tiên chuyển tới, Thẩm Tịch Nam cũng suýt xoa trước căn biệt thự: “Xem ra khá đấy, không ít tiền đâu đúng không?”
“Anh mà thích thì cũng có thể tự mình mua được mà, nhất thiết gì phải ở đây đâu!” Bắc Minh Dục nói ý cũng không chào đón lắm.
“Đông người ở mới vui.” Lương Nặc đá chân vào chân Bắc Minh Dục: “Huốn hồ anh hai lại giúp chúng ta, để anh ấy ở đây làm gì có vấn đề gì.”
Trong tiềm thức Lương Nặc nghĩ bao nhiêu năm nay Thẩm Tịch Nam bị đại thái thái coi như con chó giúp việc cho bà ta chắc cũng chẳng có bao nhiêu tiền, lại thêm với việc anh ta phản bội đại thái thái, nhất định bà ta sẽ không tha cho anh ta.
“Nói nhiều.” Bắc Minh Dục liếc nhìn Thẩm Tịch Nam rồi đổi chủ đề: “Con gái chú Đặng nghe nói sau hội nghị cổ đông vẫn luôn tìm anh đấy, anh không đi gặp cô ta à?”
Đôi mắt một mí hếch ngược của Thẩm Tịch Nam khẽ cười.
“Cô ta chẳng có giá trị lợi dụng gì với tôi cả.”
Lương Nặc nheo mày: “Ý anh nói, chú Đặng đột nhiên giúp chúng ta là vì Đặng Tử Manh khuyên ông ấy! mà anh với Đặng Tử Manh....”
“Đừng có nhìn tôi như thế.” Thẩm Tịch Nam mặt vô cảm đứng lên, đi vào trong bếp, vừa đi vừa nói: “Đói quá, tôi đi xem xem có gì ngon ngon để ăn không.”
Lương Nặc thấy vậy, tò mò quay sang nhìn Bắc Minh Dục.
“Em cảm thấy là lạ thế nào ấy?”
Bắc Minh Dục mím môi, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Thẩm Tịch Nam: “Việc của nhà người ta, em lo làm cái gì chứ? chẳng bằng dành tâm trí đấy mà lo cho chồng em đây này!”
Lương Nặc lườm anh: “Anh có sao đâu, em lo gì chứ?”
“Cái gì mà có sao đâu? Cánh tay anh vẫn còn bị thương đây này, bây giờ thấy đau lắm, lại còn ngứa nữa.”
Anh nhăn mặt lại nói, đúng bộ dạng của đại thiếu gia, một chân lại còn gác lên bàn, ngả lưng về phía sau.
“Sớm đã bảo anh đừng có đụng vào nước không nhiềm trùng, nhưng anh có nghe đâu.....” Lương Nặc tức giận nói: “Bây giờ thấy đau rồi mới nhớ tới là mình bị thương à? anh đúng là còn ngốc hơn cả em!”
Bắc Minh Dục đột nhiên dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô: “Em muốn ăn đòn có đúng không?”
Lương Nặc co rúm người lại: “Em đi lấy thuốc!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.