Buổi chiều, mặt trời chói chang khác thường, không khí nặng nề, ngột ngạt.
Đổng Hách đứng trên ban công tầng hai của căn gác, từ xa nhìn chiếc xe của Bắc Minh Dục cách ông ta càng ngày càng gần, nụ cười đắc ý trên môi càng lúc càng rõ.
Bắc Minh Dục nhanh chân bước tới gần căn gác: “Laurel tôi đã đưa tới rồi, Lương Nặc đâu?”
“Ở ngoài thời tiết nóng nực, vào trong rồi nói.”
Đổng Hách giơ tay ra hiệu cho thủ hạ để bọn họ vào, thư ký Tôn đi sát phía sau Bắc Minh Dục, luôn ở trong thế phòng bị, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ở đây.
Trạng thái tinh thần của Laurel vô cùng kém, thư ký Tôn đẩy cô ta đi về phía trước, cô ta liền gào lên: “Không....đừng...cút đi, đừng có lại gần đây....”
Đổng Hách nhìn trạng thái tinh thần của Laurel là biết nhất định cô ta đã phải chịu đựng sự giày vò gì đó rất khủng khiếp.
Phòng khách tầng một, mấy tên thuộc hạ đang áp tải Lương Nặc, bắt cô quỳ xuống.
Lương Nặc lắc lắc đầu, không biết là hôn mê hay đã tỉnh.
“Cô ấy sao vậy?”
“Cậu đã làm gì với Laurel thì tôi làm cái đó với cô ta.” Đổng Hách thô lỗ chế nhạo: “Cậu tưởng tôi sẽ tin cậu – Bắc Minh Dục là kẻ quân tử à? Sẽ giữ đúng lời hứa?”
“Đổng tiên sinh cũng chẳng tốt hơn là bao!”
Đổng Hách đứng dựa người vào cửa, miệng cười nhưng ánh mắt đầy sự nham hiểm độc ác: “Xem ra chung ta kẻ năm lạng người nửa cân, trước đây không thể đánh gục cậu một lần, sau này cơ hội đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842908/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.