“Đặng tiểu thư có biết bọn họ đang ở đâu không?” Lương Nặc hỏi.
Đặng Diểu Diểu hơi vênh mặt lên nhìn bộ mặt đầy sẹo của Bắc Minh Dục, thể hiện không rõ nét lắm sự coi thường, đồng thời có chút không vui, lại nói: “Ở đâu thì tôi thực sự không biết, có điều thiếu gia tức giận thì đúng là có thật.”
“Vậy....cô có biết tại sao anh ấy tức giận không? khả năng lớn nhất là sẽ ở đâu?”
“Tôi làm sao mà biết được!”
Không có được câu trả lời chính xác, Bắc Minh Dục chỉ có thể tự mình ra tay đi điều tra, Lương Nặc trong lòng nóng như lửa đốt, yên lặng đợi câu trả lời cuối cùng.
...........
Cùng thời khắc đó, ở một nơi vắng vẻ tiêu điều.
Kỷ Sênh bị hai tên vệ sĩ ép quỳ xuống dưới đất, trước mặt vẫn là hai ngôi mộ trước kia.
Lý Tranh Diễn thì đang ngồi trên một chiếc ghế đá tròn cách đó không xa.
Trên tay người thư ký đứng cạnh đang bế một đứa bé sơ sinh, hình như đang ngủ, đứa bé không hề gây ra bất kì một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
“Lý Tranh Diễn, anh thả con bé ra.”
Lý Tranh Diễn đứng lên bước từ từ về phía trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn về phía bức ảnh trên hai bia mộ kia nói nhàn nhạt: “Hai đứa con của tôi đều đã chết rồi, cô nói cho tôi biết, đây là ai hả?”
Kỷ Sênh mím chặt môi: “Tôi nhặt nó ở cô nhi viện về!”
Dựa theo tính cách của Lý Tranh Diễn, nếu anh ta biết Khả Khả là con của anh ta thì cô sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842895/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.