Buổi tối khi Bắc Minh Dục về tới nhà, trên người vẫn còn có mùi của đồ nướng.
Lương Nặc cuộn tròn trong chăn trên giường nằm ngủ, hoàn toàn không muốn động đậy.
Thư ký Tôn đã gọi mấy lần những cũng đều
không gọi được cô dậy, nhìn thấy Bắc Minh Dục về, vội nói: “Thiếu phu
nhân đã ngủ gần một buổi chiều rồi, gọi thế nào cũng không dậy.”
“Mệt quá à?” Bắc Minh Dục nheo mày, thay đồ thay dép.
“Lương Nặc?”
Anh thử gọi mấy tiếng xem thế nào nhưng
không thấy Lương Nặc có phản ứng gì, trong lòng có chút lo lắng hoài
nghi, tháo dép trèo lên giường mới phát hiện toàn thân cô nóng ran,
giống y như là vừa ngồi từ bếp lửa đi ra.
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
“Thư ký Tôn!”
“Thiếu gia?”
“Chuẩn bị xe đi bệnh viện, Lương Nặc bị sốt cao rồi....”
Đợi tới khi đến bệnh viện,bác sĩ bỏ chiếc tai nghe chuẩn đoán bệnh ra khỏi tai rồi nói vẻ trách móc hai người:
“Các anh hai người đàn ông to xác như vậy rồi mà bị làm sao thế hả? Kể
cả là người không hiểu biết gì về y học cũng phải biết là thuốc thì
không được uống lung tung chứ?”
Bắc Minh Dục nheo mày: “Bác sĩ, bác sĩ muốn nói?”
“Bệnh nhân đã uống loại thuốc không thể
uống, nếu không phải phát hiện kịp thời, ngủ thêm một hai ngày nữa thì
tới lúc đó có đưa tới bệnh viện rửa ruột cũng không có tác dụng nữa.”
Chỉ một câu nói, giống như gáo nước lạnh trút xuống đầu anh.
Những người nhà họ Đổng đúng là kế này
không thành thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842892/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.