“Ngược lại có người muốn biết, ông làm thế nào để khiến con riêng của vợ phải hối hận vì đã trở về Hải Thành?” lúc này, lại một tiếng nói vang lên với ngữ điệu cao thấp rõ ràng: “Lại tiếp tực tìm người truy sát cô ấy hay là tìm người để giết chết con trai ông?”
Lý Dung và Kỷ Sênh cùng nhau quay người lại.
Hai tay Lý Tranh Diễn đang bế Hảo Hảo, miệng vẫn nở nụ cười tươi nhìn đứa bé âu yếm, sau đó ngẩng mặt lên thì nụ cười tắt hẳn, ánh mắt sắc như dao làm cho người khác cũng thấy lạnh.
Kỷ Sênh hơi run người lên, lúc trước khi bị truy sát cô cũng đã từng suy đoán.
Ánh mắt Lý Dung cố che giấu đi sự lúng túng vì bị bóc trần.
“Mày...sao mày lại dám nói chuyện thế với cha mày hả?”
“Nửa năm chẳng liên hệ gì, ông còn muốn tôi nói chuyện với ông thế nào nữa?”
Lý Tranh Diễn cười hắt ra lạnh lùng, lồng ngực hơi rung lên vì tức giận, sau đó lại cúi xuống dỗ đành đứa bé đang bế trên tay, vừa dênh dênh miệng vừa cười: “A...a...”
Lý Dung cố làm dịu không khí lại: “Đứa trẻ này con nhà ai mà nhìn yêu thế?”
“Không liên quan gì tới ông!”
Hai mắt Lý Tranh Diễn nhìn ông ta như sắp bắn ra gai, lại cúi xuống dỗ dành Hảo Hảo, quay người bước vài bước đi vào phòng khách, Lý Dung và Kỷ Sênh bốn mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo vào.
Đặng DIểu Diểu sớm đã đứng đó đợi, đưa tay ra đỡ lấy Hảo Hảo.
“Đã khửng trùng chưa?” Lý Tranh Diễn nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842882/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.