Hai tai cô bắt đầu thấy nóng lên, cô đánh yêu vào vai anh.
“Mồm nói ghét mà vẫn còn yêu anh như thế? Đúng là nói một đằng làm một nẻo.”
Lương Nặc giận dỗi đẩy anh ra, đứng lên muốn bỏ đi, Bắc Minh Dục cười cười, với tay kéo cô lại: “Trêu em đấy!”
“Hức!”
“Chúng ta sẽ cùng chăm sóc để trở về giống với ngày xưa, giống với ngày trước khi sinh Quai Bảo.”
Nghe thấy vậy, Lương Nặc khẽ thở dài: “Không biết khi nào mới tìm lại được Quai Bảo? Con trai của Lý thiếu gia nhỏ hơn Quai Bảo một tháng, nếu Quai Bảo được tìm trở về thì sau này có thể có em để chơi cùng.”
............
Thư ký Tôn có việc phải bàn bạc với Bắc Minh Dục, Lương Nặc đi tắm, cô luôn cảm thấy có gì đó không bình thường.
Giống như là có việc gì đó sắp xảy ra.
10 giờ 30, Bắc Minh Dục và thư ký Tôn đi ra từ thư phòng.
Thư ký Tôn liếc nhìn cô với ánh mắt không như bình thường.
“Có việc gì à?” Lương Nặc không hiểu: “Sao lại nhìn tôi như thế?”
“Không có gì.” Thư ký Tôn lắc đầu: “Chỉ là tôi thấy bây giờ cũng muộn rồi, thiếu phu nhân ở lại đâu đi.”
“Thế nhưng cũng chưa phải muộn lắm, mới hơn 10 giờ.”
Lương Nặc quay đầu ra nhìn Bắc Minh Dục xem ý kiến của anh, nhìn ánh mắt anh có nét hơi trùng xuống, cô không thể không nhắc lại anh: “Thiếu gia, anh đã nói là sẽ không lừa dối em mà!”
Bắc Minh Dục nheo mày lại, ánh mắt nhìn cô do dự: “Em nhất định muốn biết à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842880/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.