Khi Lương Nặc tỉnh lại thì cô đang ở trong bệnh viện, cô đã không còn nhớ nổi trong có nửa năm nay cô đã phải bao nhiêu lần vào viện rồi.
Bắc Minh Dục ngồi bên cạnh giường cô, hoặc cũng có thể nói Trầm Duệ đang ngồi trông cô.
Anh vẫn với khuôn mặt đầy vết sẹo như rết bò đó.
Ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo không ngừng, Lương Nặc nằm trên giường nhìn lên trần nhà cảm thấy có chút buồn bực, cô chẳng muốn động đậy gì nữa.
Một đôi bàn tay đột nhiên kéo chăn đắp lên tận cổ cô.
“Em tỉnh rồi?”
Giọng nói nhẹ nhàng hiền từ vang lên bên tai cô, cô từng mong ước nghe thấy giọng nói này hơn bao giờ hết, nhưng bây giờ lại có chút nghi ngờ không chắc chắn, cô quay đầu sang một bên, Bắc Minh Dục đưa tay ra vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
Lương Nặc đột nhiên co rúm, thu mình lại né tránh anh.
Bàn tay anh lơ lửng trong không trung.
“Trách anh à?”
Lương Nặc suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Lẽ nào em không nên trách anh à? Từ đầu tới cuối anh đều để em ngoài cuộc, bây giờ....còn lợi dụng em!”
Hơn nữa, lúc trước đó cô còn hại chết Diệp Thành Minh.
Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng cô đạp và anh ta rơi xuống đất vỡ đầu, trái tim cô lại như bị một tảng đá đè chặt lên, cả người cô lại run lên hốt hoảng.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc không cho phép bản thân mình tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.
“Tình thế bất đắc dĩ mà thôi!” Bắc Minh Dục giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842875/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.