Một lúc sau thư ký Tôn mới đuổi theo kịp nhưng Lương Nặc bảo anh ta về trước, và tự mình bắt xe về.
Cô vừa đi không lâu thì chiếc xe máy màu đen đó lại bám theo.
Chiếc xe taxi và chiếc xe máy cách nhau một khoảng cách không gần cũng không xa, Lương Nặc lấy tay xoa xoa cằm, sau đó nghiêng đầu ra ngoài hỏi: “Anh tên là gì?”
“......” người đàn ông dường như vẫn còn chút tức giận, không nói gì.
Lương Nặc rút điện thoại từ trong túi ra, nói lớn ra phía ngoài: “Không biết xe của Đổng Hàn Thanh xử lý thế nào rồi, hay là gọi điện thoại cho anh ta hỏi xem thế nào nhé?”
“Trầm Duệ!”
“Anh nói cái gì?” Lương Nặc chớp chớp mắt, nhìn anh ta vẻ không hiểu.
“Tôi nói tôi tên là Trầm Duệ, cô nhớ kỹ lấy cho tôi.”
Lương Nặc nhìn anh ta như là ăn phải thuốc nổ, trong lòng thấy hả hê lắm: thích đóng kịch à? thích không thừa nhận à? đáng đời!
Đúng lúc này, chiếc xe như bị chập mà đi chậm lại, Lương Nặc đơ người ra: “Chú tài xế ơi sao vậy ạ?”
“Hình như xe lại hỏng rồi, xin lỗi cô nương nhé.” Tài xế nhìn Lương Nặc với khuôn mặt lúng túng ngại ngùng nói: “Thôi cô chịu khó xuống bắt xe khác giúp tôi, chạy từ nãy tôi cũng không lấy tiền nữa đâu.”
Lương Nặc chỉ có thể từ trên xe đi xuống, chiếc xe máy của Trầm Duệ đỗ bên cạnh cô.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về!”
“Không thèm!”
Lương Nặc quyết định nhất định không thể dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842872/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.