Sau khi Lý đạo trưởng và Diệp Thành Minh hợp lại với nhau, thư ký Tôn thì càng ngày càng bận hơn, liên tục phải chạy đôn chạy đáo tới Bác Thụy và nhiều nơi khác, Lương Nặc thì không có ý kiến gì khi anh ta làm như vậy nhưng chỉ cảm thấy như thế thì vất vả cho anh ta quá.
Nhưng có một hôm vào buổi tối, Lương Nặc nhìn thấy trên cổ thư ký Tôn có nhiều vết môi đỏ, khắp người lại toát ra mùi nước hoa.
Cô thấy hơi bồn chồn khó hiểu.
“Thư ký Tôn, gần đây anh đang bận những gì thế?”
“Không có gì, chỉ là chút công việc.”
Lương Nặc nghe nói vậy cũng không nói gì nhưng trong lòng thấy có chút lo lắng, kẻ hại Bắc Minh Dục có thể mua chuộc được Diệp Thành Minh, Lý đạo trưởng, còn có thể can thiệp vào tất cả các điểm mấu chốt của cục cảnh sát.
Cô lo, ngộ nhỡ thư ký Tôn cũng đã phản bội cô thì sao?
Buổi tối, thư ký Tôn vẫn như hàng ngày, giải quyết xong công việc của Bác Thụy liền ra ngoài, Lương Nặc cố ý thay một chiếc áo khoác mới mua, nhìn có vẻ già đi rất nhiều, đồng thời trang điểm làm cho bản thân xấu xí hơn, đội một chiếc mũ rộng vành sau đó đi theo.
Thư ký Tôn sau khi đi ra khỏi cổng lớn của công ty liền lên một chiếc xe màu đen đã được cải trang, không thể nhìn ra là xe hãng gì.
Cô bắt một chiếc xe taxi bám theo.
Kỹ thuật lái xe của tài xế taxi rất rốt, theo suốt qua những con đường của trung tâm thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842870/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.