Rời khỏi cục cảnh sát, tâm trạng Lương Nặc cũng khá tốt, cô chuẩn bị về nhà.
Trên đường về cô lại luôn cảm thấy dường như đang có người đi theo với khoảng cách không gần cũng không xa, Lương Nặc nheo mày, vừa tìm chỗ đông người để đi vừa rút điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
“Lương tiểu thư!” cô đang định báo cảnh sát thì người đó lên tiếng.
Đợi tới khi nhìn rõ diện mạo của người đó, thiếu chút nữa thì cô đưa tay lên tát: “Vú Hà, hóa ra là bà? Bà còn có mặt mũi để xuất hiện trước mặt tôi à?”
Vú Hà tự biết mình cũng có phần trong chuyện đứa trẻ, bà ta thở dài, nói: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta có thể tìm một nơi khác ngồi nói tử tế với nhau không?”
“Không cần thiết!” Lương Nặc từ chối thẳng thừng.
“Về việc tại sao thiếu gia đột nhiên thay đổi cô cũng không muốn nói sao?”
Bước chân Lương Nặc đột nhiên khựng lại, vú Hà nói tiếp: “Tôi biết thiếu phu nhân lòng dạ lương thiện, thực ra thiếu gia cậu ấy....”
“Đủ rồi! Nếu bà tới để tâng bốc tôi thì chúng ta không có gì để nói đâu.”
Vú Hà vội vàng nắm lấy tay cô, nói: “Cô đi theo tôi....”
...........
Ở khu ổ chuột, môi trường vô cùng kém về mọi mặt.
Rác rưởi có ở khắp mọi nơi, bụi mù mịt, bốn phía nam nữ ai cũng cầm một điếu thuốc, bọn họ cười như một kẻ điên không có lí do, nhìn chằm chằm vào người đi qua đường.
“Vú Hà, rốt cuộc bà đưa tôi tới đây làm gì?”
“Sắp tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842858/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.