Bắc Minh Dục với khuôn mặt không biểu cảm cầm ly rượu vang bên cạnh lên, nhấp một ngụm: “Không biết.”
“Đồ độc ác dã man, lẽ nào em thực sự không một chút nhớ anh?” Lý Tranh Diễn đột nhiên cúi đầu xuống cười, sau đó cũng nâng ly rượu lên cạn với ly của Bắc Minh Dục, che giấu đi ánh mắt hận thù trong đôi mắt.
“Tội gì phải thế?”
“Không sao, sớm muộn tôi cũng sẽ ép cô ấy phải xuất hiện.”
Lý Tranh Diễn đưa ra câu trả lời không liên quan.
Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn theo chút rượu vang đang sóng sánh trong chiếc ly, không nói gì.....
...........
Chớp mắt, thời gian trôi đi thật nhanh.
Đã là tháng mang thai thứ sáu rồi.
Đầu tháng thứ năm, bác sĩ vẫn không đưa ra kết quả kiểm tra, không biết có phải em bé đang cố gắng để bảo vệ cô không?
Đến đầu tháng thứ sáu, không kể thế nào thì giới tính của đứa trẻ cũng nên thể hiện rõ ra rồi.
Khi đợi chiếc tàu cano đi đến, trán và hai lòng bàn tay Lương Nặc ướt đẫm mồ hôi.
Cô nắm chặt lấy tay người phụ nữ câm, mắt đỏ ngầu lên: “Em phải làm gì bây giờ? Em phải làm gì?...đứa bé..., ngộ nhớ không bảo vệ được nó...em phải làm sao để đối diện với thiếu gia đây?”
Cô lí nhí nói, cũng không biết rốt cuộc đang nói những gì nhưng chỉ nhìn là biết nỗi sợ hãi cũng như lo lắng là không thể che giấu nổi.
Người phụ nữ câm không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, động viên.
Chiếc tàu cano đến, từ xa nhìn trông ra đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842845/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.