Mở cửa phòng bước vào trong, Lương Bác Văn cầm lấy một chiếc gối.
Bịt miệng cho cô nghẹt thở mà chết là cách tốt nhất lúc này.
Cũng sẽ không gây ra bất kì tiếng động nào.
Nhẹ nhàng đi đến trước tủ quần áo, Lương Bác Văn cười lạnh lùng, cái sừng mà ông ta bị cắm bao nhiêu năm – bắt đầu từ ngày hôm nay – nỗi nhục nhã đó sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của ông ta.
Một giây sau, ông ta kéo cánh cửa tủ quần áo ra nhưng phát hiện bên trong không có một ai cả.
Sợi dây được dùng để buộc tay chân cô lại đã bị cứa đứt, vứt lại trong tủ quần áo.
Ánh mắt ông ta đột nhiên xuất hiện sự ớn lạnh, lập tức đảo mắt nhìn bốn phía, phòng sách bị ông ta khóa lại từ phía ngoài, cô không thể tháo chạy được.
Cửa sổ bị mở toang, ông ta lập tức chạy nhanh tới gần cửa sổ.
ở đó được buộc một sợi dây dài, sử dụng rèm cửa cắt ra buộc lại.
Lương Bác Văn nghiến răng kèn kẹt phát ra thứ âm thanh nghe ghê tai, ông ta nhanh chóng đi ra bên ngoài, dường như nghĩ rằng Lương Nặc đã chạy thoát rồi và bây giờ đang muốn đi bắt cô lại.
Trên thực tế, Lương Nặc đang thu lu mình bên dưới gầm giường trong phòng nghỉ.
Ban nãy cô định bám vào đoạn dây cô tự cắt để tuồn xuống dưới từ chỗ cửa sổ nhưng cô nghĩ tới đứa bé trong bụng, nếu buộc sợ dây vào bụng thì sẽ làm hại đến đứa bé, nếu chẳng may bị tuột ngã xuống dưới đất thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842843/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.