“Cô sẽ không bỏ cuộc đúng không? Vậy thì nghe cho rõ đây!”
“A...thiếu...thiếu gia, nhẹ một chút, đau quá...a...đau!”
“Ôi, đừng nhanh thế, chậm...chậm lại một chút!”
Tiếng rên của phụ nữ như một thứ âm thanh ma thuật rót vào tai cô cùng với lời mắng vô tình của anh, dường như hơi thở còn có phần gấp gáp: “nghe thấy chưa hả?
Thứ tôi cần từ trước tới nay không phải là một đời một kiếp! Nhớ lấy, chúng ta đã chia tay rồi, cô đừng có mà mặt dày không có tự trọng tìm đến tôi phá bĩnh nữa!”
Choang!
Chiếc điện thoại trượt ra khỏi tay cô rơi xuống đất ta tành làm mấy mảnh, pin thì bị văng ra một nơi rất xa.
Mặt dày không có tự trọng tìm tới anh phá bĩnh....
Anh đã tưng vì cô mà không màng tới sống chết, anh cũng vì cô vượt ngàn dặm xa xôi để được ở gần cô, vậy mà bây giờ, tất cả tình nghĩa chẳng còn gì nữa ngoài câu nói: cô mặt dày không có tự trọng.
Còn anh, khi vừa mới rời khỏi nơi đây đã vội đi tìm người phụ nữ khác.
Anh đã lên giường của người đàn bà khác.
Còn cô thì ngược lại.
Nếu nói ngày thứ mười là thiên đường thì bây giờ...cô như đang bị rơi xuống địa ngục.
........
Cô hồn bay phách lạc bước đi thờ thân trên phố, cô khóc nức nở giống như một đứa trẻ, có một số người đi đường nhận ra cô.
Đột nhiên, một chiếc xe đỗ trước mặt cô.
Một đôi nam nữ bước xuống xe.
Người phụ nữ cầm chiếc micro, trên cổ còn đeo thẻ nhà báo, người đàn ông thì cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842841/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.