Lương Nặc nhìn qua gương chiếc xe của Lý Tranh Diễn đang chạy theo ở phía sau. “Kỷ Sênh, tớ có lúc cảm nhận thấy rằng thực ra Lý thiếu gia không giống như lời cậu nói là ghét cậu và mẹ cậu, bay giờ cậu xảy ra chuyện, anh ta luôn dùng cách riêng của bản thân mình để bảo vệ cậu, ít nhất là cũng không có kẻ nào dám bám theo cậu nữa.” Kỷ Sênh cười: “Từ trước tới này anh ta đều chỉ là biểu hiện ra bên ngoài thế thôi.” “Hả?” Liễu Tiêu Hàn tròn mắt há mồm: “Thế thực ra thì anh ta đối xử với cậu thế nào?” “Còn có thể thế nào, không cho tớ ăn cơm rồi giày vò tớ....” “Bỏ đói cậu?” Liễu Tiêu Hàn cau mặt, quay lại nhìn ánh nhìn khinh bỉ chiếc xe phía sau: “Một thằng đàn ông không có não, cậu với mẹ cậu quan hệ lại không tốt, cũng không phải là cậu phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà anh ta, anh ta sao lại trút giận lên cậu chứ!lần sau tớ tìm người xử anh ta....” Hihi.... Tài xế lái xe đột nhiên cười, làm cho ba cô gái đang say sưa nói chuyện phải thấy mình nên để ý hơn. Tài xế là người của Lý Tranh Diễn. Cảm thấy bầu không khí phía sau xe có thay đổi, tài xế vội vàng nói: “Ba vị tiểu thư cứ tiếp tục, coi như tôi không tồn tại....vừa rồi tôi cũng không nghe thấy gì đâu, các cô yên tâm, mồm tôi kín lắm, tuyệt đối sẽ không nói với Lý thiếu gia rằng các cô muốn tìm người cho anh ấy một bài học đâu.....” Ba người phụ nữ: “...........” * Sau khi sự việc của Kỷ Sênh bị bại lộ, Lý gia dùng trăm phương ngàn kế để kìm tốc độ lan truyền của sự việc lại, những tạp chí được bán ra nhanh chóng bị thu hồi, những bức ảnh có liên quan cũng bị xóa hết đi. Chẳng bao lâu, sóng gió đã qua đi và Hải Thành lại yên bình. Nhưng nội bộ Kỷ gia thì lại mâu thuẫn nặng nề. Sự việc thế này, Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn chỉ có thể an ủi chứ không giúp đỡ được gì, càng không hiểu chút nào về tình hình Lý gia bây giờ. Buổi trưa, ai ăn cơm người nấy cho xong chuyện, buổi chiều ba giờ, Lương Nặc cầm túi xách quay trở về ngự cảnh viên, sau bữa tối, Bắc Minh Dục đột nhiên đưa cô ra ngoài với vẻ thần bí. Trước khi chiếc xe được dừng lại, Lương Nặc nhìn thấy cửa hàng váy cưới, cô thấy xúc động vô cùng. “Thiếu gia, anh thực sự muốn cưới em?” “Em không muốn à?” Bắc Minh Dục với khuôn mặt giả bộ lạnh tanh, vẻ thất vọng: “Vậy thì bỏ đi, dù sao thì đợi em sinh em bé xong tổ chức hôn lễ cũng giống thế cả!” “Cái gì? Không được!” Lương Nặc nũng nịu: “Em bé sinh ra còn phải làm hộ khẩu chứ, nếu không kết hôn thì làm thế nào được? Không chịu đâu, anh đã đồng ý là cưới em rồi....” “Trước đây đúng là không phát hiện ra da mặt em lại dày thế này!” “Trước đây em cũng chẳng cảm nhận được rằng anh đối xử rất tốt với em.” Lương Nặc lí nhí nói, đầu hơi cúi xuống cười cười – nét vui mừng không gì che giấu nổi. Bắc Minh Dục nhướn mày nghe cô nói rồi ôm lấy eo cô đưa cô vào cửa hàng váy cưới, cửa hàng được bài trí rất đơn giản, nhưng mỗi bộ váy cưới đều vô cùng sang trọng, tinh tế. “Ôi! Đẹp quá!” “Đây là nhà thiết kế áo cưới từng nổi tiếng của Pháp, sau này vừa mới chuyển tới Hải Thành mở cửa hàng váy cưới, cửa hàng cũng chưa được mở rộng lắm.” “Này này này..... cái gì mà từng nổi tiếng? Người ta bây giờ cũng rất có danh tiếng đấy nhé....” một người đàn ông khá cao mặc quần áo hoa lá cành bước ra từng phòng trang điểm, nói giọng lanh lảnh chua ngoa. “Đây là Ba Đồ!” Bắc Minh Dục liếc nhìn anh ta, giới thiệu giọng nhạt nhạt: “Đây là vợ tôi, đối tượng phục vụ của cậu ngày hôm nay.” “Trời!” anh ta hơi cúi đầu, kéo chiếc kính đang đeo trên mắt thấp xuống một chút rồi nhìn Lương Nặc từ đầu tới chân, nói: “Trước khi chuyển tới Hải Thành tôi đang nghĩ ai sẽ là người mở hàng cho tôi đầu tiên, nghe thấy người đó là anh, tôi đang đoán xem người phụ nữ nào chịu lấy anh, hóa ra lại là cô?” Lương Nặc lúng túng hắng giọng hai cái, có chút hơi ngại. “Thiếu gia trong mắt các anh là người kinh dị ghê ghớm lắm à?” “Ha ha, dù sao thì cô chịu lấy anh ấy cũng là một thành công lớn của anh ta rồi!” Nhìn bộ dạng đắc chí của Ba Đồ, Lương Nặc cũng cúi mặt khẽ cười, Bắc Minh Dục thì nheo mày cáu kính, liếc mắt lườm anh ta: “Cậu bớt nói đi vài câu không ai bảo cậu câm đâu!” “Đúng là vẫn không biết xấu hổ như mọi khi, nên nhớ, bây giờ cậu đang nhờ tôi làm việc đấy nhé....” “Bao nhiêu năm không gặp lại, giờ tôi lại phải nghi ngờ về tính chuyên nghiệp trong cách làm việc của cậu đấy!” Bắc Minh Dục hơi có phần tức giận, cau mặt, cố ý nắm tay lôi Lương Nặc đi ra về: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi tìm một nhà thiết kết tin cậy chút em ạ!” Hai người đi sát bên nhau ra về. Ba Đồ thấy vậy liền chạy theo kéo tay hai người lại: “Đừng mà, tôi chỉ đùa chút thôi, tôi còn mong hai người giúp tôi quảng cáo để Hải Thành biết đến chúng tôi nhiều hơn ấy chứ!” Bắc Minh Dục vẫn lạnh lùng làm cao. Lương Nặc khẽ cười: “Thiếu gia, em phát hiện anh thực sự đúng là càng ngày càng đáng yêu đấy!” “Anh đã nói rồi, đừng dùng từ đáng yêu với anh!” Nhìn hai người họ như vậy Ba Đồ thấy thương cho cái cảnh độc thân của mình, liền kéo tay Lương Nặc đi về hướng phòng thử đồ: “Tân nương đi theo tôi thử váy cưới, tôi nhớ tới một bộ chắc là sẽ rất phù hợp với khí chất của cô.” ................. Sau hơn mười phút, Ba Đồ từ từ đi ra từ phòng thử. Anh ta ném cái nhìn đắc ý với nụ cười thách thức về phía Bắc Minh Dục: “Để cậu chê tôi về tính chuyên nghiệp trong làm việc, giờ tôi phải làm cho cậu hoa mắt mới được!” Anh ta từ từ kéo tấm rèm che ra, ánh mắt Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm chờ đợi. Trước mắt đột nhiên sáng lóa. Lương Nặc trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài đen được bện từ trên xuống dưới làm hở ra chiếc cổ dài trắng nõn, trên cổ nổi bật một chiếc vòng với mặt đá màu đen, hai màu sắc đều làm nổi bật nhau lên. Cô vốn dĩ cũng không phải người rất cao, lúc này, để hợp với dáng người cao lớn của Bắc Minh Dục nên đã đeo đôi dép 12 phân, chiếc váy với phần đuôi dài thướt tha trải dài trên nền nhà phía sau gót chân cô giống như một áng mây trắng vậy. Tình hình lần này khác với lần trước đi chụp váy cưới ở Pháp. Lúc đó rất nhiều bộ váy đẹp đã bị cắt nát, còn lần này những bộ váy đều được thiết kế cho phù hợp với vóc dáng của cô, chiếc váy ôm sát lấy người cô để khoe vóc dáng mảnh mai của Lương Nặc. “Đẹp quá!” những nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh đều xuýt xoa khen ngợi. Lương Nặc đứng trên chiếc bục cao nhìn Bắc Minh Dục cười hạnh phúc với ánh mắt chờ đợi. Vừa nãy Ba Đồ luôn nói rằng cô mặc chiếc váy này rất đẹp, nhất định sẽ thu hút ánh nhìn của Bắc Minh Dục, hơn nữa cũng không có cô dâu nào mà không mong chờ ánh mắt hạnh phúc và lời khen ngợi từ chú rể. Bắc Minh Dục không thể hiện thái độ rõ ràng như những người xung quanh, anh đi tới bên cạnh cô. “Thiếu gia, anh thấy thế nào?” Lương Nặc nhìn anh: “Nếu như anh cảm thấy không đẹp thì em sẽ đi thay bộ khác.” “Đừng đừng! Bộ này là phù hợp nhất với khí chất của cô rồi đấy!” Ba Đồ đứng cạnh nói. Bắc Minh Dục hắng giọng, nói hơi trầm: “Bộ này đi! Váy đẹp nhờ người mặc! Bộ này mặc lên người em mới thể hiện được nét đẹp thì coi như là đạt yêu cầu!” Lương Nặc vui mừng hạnh phúc cười. Trước đây anh vẫn thường chê vóc dáng cô mà, bây giờ lại khen như thế! Ba Đồ chống tay lên hông: “Trời! Bộ này của tôi là tâm đắc nhất mà chọn trong số cả trăm bộ đấy ông ạ....nếu không phải cậu nửa đêm tìm người ta uy hiếp bắt phải sửa theo dáng vợ cậu thì tôi chưa chắc đã chịu cho vợ cậu mặc đâu, tôi....” “Ngậm miệng lại!” Bắc Minh Dục dùng ánh mắt lạnh lùng, nói uy hiếp: “Cậu mà còn dám nói một từ nữa, tôi sẽ cho cậu cút về cái nơi mà cậu tới đấy!” Lương Nặc đơ người ra một lát, rồi hiểu ra ý của Ba Đồ. Chẳng trách sắc mặt anh ta vừa nãy không vui thế. “Thiếu gia....” cô chớp chớp mắt nhìn anh âu yếm: “Em thực sự rất thích rất thích anh....” Hai tai Bắc Minh Dục đột nhiên đỏ lên, hơi quay đầu giả vờ không để ý nói: “Anh sớm đã biết em yêu anh yêu đến nỗi chết đi sống lại rồi, rời xa anh chắc là không sống nổi ấy chứ!” Lương Nặc: “.......”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]