Bắc Minh Dục lấy tay véo nhẹ vào má cô rồi lại kéo cô vào lòng.
“Em yên tâm đi, nếu như em bé làm sao thì giờ này em đã đang ở trong phòng giám hộ chứ không ở đây rồi.”
“Đúng vậy, bác sĩ nói cơ thể cậu hơi yếu một chút, nhưng em bé thì rất khỏe mạnh.” Liễu Tiêu Hàn nhướn mày, lắc lắc cái đầu vẻ thích thú, rồi một tay đặt lên bụng Lương Nặc: “Nói rồi đấy nhé, tớ sẽ làm mẹ nuôi cả của em bé, Kỷ Sênh chỉ có thể làm mẹ nuôi hai thôi!”
Bắc Minh Dục ném cho Liễu Tiêu hàn cái nhìn lạnh lùng: “Cô mà không nói cũng không ai bảo cô bị câm đâu.”
“Làm sao thế được chứ? tôi có cái miệng xinh đẹp thế này, không nói thì lãng phí quá....”
Lương Nặc đến phát cười với Liễu Tiêu Hàn, vội vàng gật đầu: “Vậy thì cậu nhớ mà chuẩn bị quà của mẹ nuôi cho em bé đấy, không được mua cho xong đâu.”
“Yên tâm đi!”
......
Kỷ Sênh sau khi đi xem mặt tới người đàn ông thứ 34 thì cũng đã gần mười giờ, cô sắp ớn đến buồn nôn cả ra rồi.
Trong đầu cũng không ngừng nghĩ tới việc của hai năm về trước, tâm trạng lại càng thêm chán nản.
Lúc này, điện thoại của Liễu Tiêu Hàn liền gọi đến, nói với giọng khoe khoang vui mừng.
“La lá la, báo cho cậu một tin cực kỳ tốt!”
“Tin gì?” Kỷ Sênh có chút tò mò.
“Lương Nặc mang thai rồi!”
Kỷ Sênh đơ ra mất một gây, sau đó vùng dậy từ ghế, nói như hét lên: “Aaaaaa! Thế là tớ đã được làm mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842826/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.