“Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“19 tuổi, anh không biết á?”
“Ha ha, 19 tuổi vẫn không phân biệt được đường với muối à? Kiếp trước chắc em là một con lợn đầu to ngốc nghếch.”
Lương Nặc há hốc mồm: “....em...em nhầm đường với muối à?”
Bắc Minh Dục bỏ tay cô ra khỏi tay mình, bước nhanh về phía trước hai bước, lập tức bỏ Lương Nặc lại phía sau, cô đưa tay lên miệng đang mím chặt môi không biết nghĩ gì sau đó lại vội vàng chạy theo anh.
“Không phải em cố ý đâu, em cứ tưởng đó là đường....”
Lương Nặc vẫn đang nói, Bắc Minh Dục đang đi phía trước đột nhiên dừng lại làm cho cô đang có đà nên không kịp dừng lại mà đập cả mũi vào lưng anh, đau điếng.
“Aaaa.”
Xoa xoa mũi, Lương Nặc cũng dừng bước lại: “Sao đột nhiên anh lại dừng lại thế?”
Có tiếng bước chân chậm chạp di chuyển về phía mình, Lương Bác Văn chìa tay đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe cho Lương Nặc: “Có kết quả rồi.”
“Nhanh thế ạ?”
“Ba và chủ nhiệm ở đây là bạn cũ cho nên mới nhanh vậy!” Lương Bác Văn đưa chiếc túi đựng kết quả kiểm tra sức khỏe của Lương Nặc cho cô: “Đợt tới con nên nghỉ ngơi tẩm bổ vào, bác sĩ nói cơ thể con không được tốt lắm.”
“Con cứ nghĩ mỗi ngày con ăn thế là nhiều lắm rồi đấy!”
Bắc Minh Dục luôn bị Lương Bác Văn không để ý tới, anh cũng chẳng quan tâm, hai tay đúc trong túi, bèn nói: “Sức khỏe nhạc phụ nhìn có vẻ khá tốt ạ!”
“Cũng bình thường thôi!” Lương Bác Văn trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842822/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.