Cho dù Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn đều cảm thấy sự xuất hiện của người đàn ông này là vô cùng không bình thường, nhưng Lương Bác Văn cũng không hề nói rõ đầu đuôi, hai người họ cũng không hỏi thêm nữa.
Lương Bác Văn đã ở trong tù những mười năm, quen biết những hạng người như thế này cũng không có gì là lạ.
Bốn giờ rưỡi, Lương Bác Văn và Lương Nặc chuẩn bị về Lương gia.
Liễu Tiêu Hàn cùng hai người họ rời khỏi khách sạn.
Trước khi tách nhau ra, Lương Nặc kéo Liễu Tiêu Hàn lại một bên, đem một chiếc hộp đưa cho Liễu Tiêu Hàn, trên miệng còn nở nụ cười lấy lòng.
Liễu Tiêu Hàn nhướn mày: “Đây là cái gì?”
“Đây là bánh quy tớ mới học nướng, sau đó....”
“Cho tớ à?” Không đợi Lương Nặc nói hết, Liễu Tiêu Hàn liền sung sướng định mở chiếc hộp ra, đang định bóc thì liền bị Lương Nặc ngăn lại, cô lúng túng nói: “Nếu cậu muốn ăn thì hôm khác tớ sẽ làm cho cậu, cái này...không phải làm cho cậu.”
“Quá đáng, tớ còn cứ tưởng cậu đặc biệt làm cho tớ ăn đấy.”
“He he....” Lương Nặc cười không được tự nhiên lắm, lại nói: “Thiếu gia gần đây đang tức tớ, nên nhân cơ hội bây giờ anh ấy vẫn chưa tan làm....”
“Cậu coi tớ là nhân viên chuyển phát đấy à?” Liễu Tiêu Hàn dài mặt nói.
Lương Nặc nũng nịu kéo tay cô bạn: “Tiêu Hàn, cậu giúp tớ đi mà, tớ thật sự sợ khi anh ấy chẳng thèm quan tâm để ý gì tới tớ rồi....”
“Vậy sao cậu không tự mình đi đưa đi?”
“Sáng nay tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842819/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.