Chương trước
Chương sau
Thư ký Tôn ngập ngừng một lát, nói: “Lương tiên sinh mười năm trước vô tình nhỡ tay giết người, bị phán quyết ngồi tù mười hai năm, nhưng trong tù có những biểu hiện tốt nên được giảm án xuống còn mười năm, theo thời hạn thì tháng sau là có thể ra tù rồi.”
“Giết người?” Bắc Minh Dục nheo nheo mày: “Chuyện thế nào?”
Lương Nặc cũng há hốc mồm ngạc nhiên.
“Tình hình cụ thể cũng không phải rất rõ ràng, chỉ biết rằng mười năm trước Lương tiên sinh tinh thần không được tốt lắm, nhỡ tay đã giết một người.”
“Tinh thần không tốt lắm?” Lương Nặc chất vấn: “Tất cả những điều này rốt cuộc là như thế nào? Ông ấy nếu đã bình an vô sự tại sao không về Hải Thành tìm chúng tôi? Mà lại...lại giết người?”
Sự việc vốn dĩ xảy ra ở Hải Thành, vì sao ông ấy lại di chuyển tới Thanh Thành?
Bắc Minh Dục vỗ tay vào gáy cô an ủi: “Để anh tìm người liên kết các sự việc lại, ngày mai anh sẽ cùng em đi gặp ông ấy, tới lúc đó tất cả mọi việc sẽ sáng tỏ thôi.”
Trong lòng Lương Nặc lúc này vô cùng hỗn loạn, lại từ trên giường bò dậy: “Em đi gọi điện cho chị gái em.”
....................
Những tội phạm bị thương nhẹ sau khi điều trị thì được chuyển tới một nhà tù khác với sự canh phòng nghiêm ngặt hơn, kiểm tra cũng sát sao hơn, để phòng sự việc tương tự lại xảy ra.
Sự việc này gần như đã làm kinh động cả nước.
Bắc Minh Dục và Lương Nặc tới bệnh viện may mà vẫn kịp để gặp vì thời gian đưa phạm nhân đi đã được định là vào lúc hơn bốn giờ chiều.
Lương Bác Văn nhìn cô con gái mười năm chưa gặp qua tấm chắn bằng kính của cánh cửa, ông ta rưng rưng nói không thành lời.
“Tiểu Nặc...còn chính là Tiểu Nặc sao?”
“Ba!” Lương Nặc không kìm được cảm xúc, tay cô đặt lên tấm kính: “Sao Ba lại ở đây? Mười năm tước...mọi người đều nói Ba chết rồi! Con nhớ Ba lắm...Sao Ba lại gầy như thế này? Chắc chắn cuộc sống ở trong tù kinh khủng lắm...hu hu....”
Cô nói lung tung những gì không biết vì cô không nghĩ được nên nói những gì.
Bắc Minh Dục đứng yên một bên nhìn Lương Bác Văn thăm dò.
“Ba làm gì có gầy đây!” Lương Bác Sinh cố cười, nói trấn an con gái: “Ngược lại con mới gầy ấy, lúc nhỏ con tham ăn lắm mà, thím Lưu đều nói sau này con sẽ thành đứa béo phì...đúng rồi, thím Lưu bọn họ vẫn tốt chứ? Xem nào, cũng phải mười năm rồi không gặp bọn họ.”
“Không tốt, mọi thứ đều không tốt!” Lương Nặc lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Không có người đàn ông trụ cột gia đình sao mà tốt được chứ? Mẹ và chị cũng đều rất nhớ Ba...”
Ánh mắt Lương Bác Văn đột nhiên tối lại: “Ba cũng bất lực, bao nhiêu lần định gọi điện cho mọi người, thế nhưng, lại sợ....”
“Nhạc phụ, sao lại có chuyện giết người phải vào tù thế này?” Bắc Minh Dục đột nhiên lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hai cha con, tiếng nói có chút lạnh lùng: “ồ, con quên mất không tự giới thiệu, con là chồng của Lương Nặc, Bắc Minh Dục.”
“Bắc Minh Dục?” Lương Bác Văn như đơ người ra một lát, sau đó hỏi: “Cậu và Bắc Minh gia tộc có quan hệ thế nào.”
“Bắc Minh Điệp là cô của con.”
“Tiểu Nặc, sao...sao con lại gả mình cho....” Lương Bác Văn ngạc nhiên há hốc mồm, ánh mắt có chút gì đó khác thường: “Cậu ta có đối xử tốt với con không? Đều là lỗi của Ba, ở trong này, thậm chí còn không được chứng kiến cảnh con xuất gia....”
“Nhạc phụ, chẳng bằng Ba hãy trả lời câu hỏi của con trước đi đã!” Bắc Minh Dục hỏi lại lần nữa.
Lương Nặc đẩy anh: “Ba đã không muốn nói thì anh cũng đừng cố hỏi nữa.”
“Không sao.” Lương Bác Văn túng lúng hắng giọng, lắc đầu nói: “Mọi chuyện đã qua lâu như thế rồi có gì mà không muốn nói chứ, khi trước ta bị bắt cóc tống tiền, trước ngực bị trúng một viên đạn, để tránh bị bắt lại ta đã nhảy xuống biển để trốn, khi ta tỉnh lại thì đã ở trên một hòn đảo gần với Thanh Thành.”
“Sau đó ạ?”
“Sau đó, ta được người trên đảo cứu, chuẩn bị dưỡng thương cho khá hơn chút sẽ quay về tìm mọi người, kết quả....trên đảo có một tên hung hãn muốn cướp đất của nông hộ đã cứu ta, cha nhất thời vì tức giận mà đã nhỡ tay...ai biết được nhỡ tay đó cũng chính.... ”
Tiếng nói của ông có chút nghẹn lại, Lương Nặc vội nói: “Ba đừng nói nữa, con biết Ba là một người tốt, nhất định không phải là cố ý giết người.”
“Thế những, những sai lầm đó không thế nào có thể đổi lại được nữa.”
Cách tấm cửa sổ bằng kính, một nỗi buồn sâu thẳm được lây lan từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, Bắc Minh Dục cắn chặt môi, lúc lâu sau mới nói: “Mười năm trong tù, cả gia đình chúng ta sẽ rất nhanh được đoàn tụ thôi.”
Lương Bác Văn cười gượng gạo: “Cũng không biết có thể thích ứng với thành phố của mười năm sau không nữa.”
Lương Nặc đột nhiên chú ý thấy bên cạnh Lương Bác Văn còn đặt một tờ báo, đột nhiên tò mò hỏi: “Ba, ba vẫn còn xem báo cơ à?”
“Đúng thế, vô vị tẻ nhạt thì cũng phải giết thời gian chứ.”
Lương Bác Văn đưa bàn tay ra để cố che giấu nội dung trên tờ báo.
Trước khi đi, Bắc Minh Dục đi qua chào hỏi những người canh ngục, Lương Nặc không yên tâm lại đưa cho họ một phong bì dày, nhờ vả nhất định phải giúp cô chăm sóc Lương Bác Văn.
Vừa về tới nhà, Lương Nặc không đợi thêm được nữa mà lập tức đem tin tức nói với Lương Vân.
“Chị à! Em thực sự gặp được Ba rồi...là thật đấy, em không lừa chị đâu, hơn nữa cũng sắp tới ngày Ba được ra rồi, chỉ cần đợi hơn một tháng nữa là Ba có thể ra tù rồi....”
“Sao Ba lại giết người?”
Lương Nặc nhắc lại toàn bộ lời Lương Bác Văn nói với cô kể lại cho Lương Vân, cô nói: “Từ trước tới giờ Ba vẫn luôn là một người tốt. Chị, đúng rồi, trong tay chị có tiền không? Có thể mua lại cổ phần trong tay chú Hai không? Ba nhất định rất muốn trở lại Bác Thụy.”
Lương Vân im lặng một lát: “Đợi qua một thời gian nữa mới có.”
“Vậy thì tốt rồi, đợi Ba được ra rồi, em sẽ đem cổ phần chuyển lại cho ông trước.”
Người cha sống chết không rõ đột nhiên trở lại sau mười năm, Lương Nặc vui mưng tới mức không ngậm được miệng lại, đến nỗi khi nấu cơm cho Bắc Minh Dục cô cũng tự cười một mình.
“Thiếu gia, anh muốn ăn gì? Buổi tối chúng ta không ra ngoài ăn nữa, em sẽ ở nhà nấu ăn cho anh.”
Bắc Minh Dục có chút ghen tỵ: “Khi mà chúng ta mới làm hòa với nhau cũng không thấy em vì anh mà chăm chỉ thế này.”
“Không giống nhau mà, đó là Ba em cơ mà!” hai tay cô đan vào nhau chống dưới cằm, cô nhắm mắt lại hít thở một hơi thật sâu, cảm nhận sự trong lành, tươi mới của không khí: “Ba là người đàu tiên trên thế giới này gọi em là tiểu công chúa, là người yêu em nhất nhất trên thế giới này, việc ông ấy biến mất làm cho em đau tới nỗi em cảm thấy sống không bằng chết, ngày trước cũng là vì muốn giữ lại Bác Thuyh – cha em một tay gây dựng lên nên em mới đồng ý gả cho anh, cho nên, trong lòng em, Ba là người mà ai cũng không thể thay thế được!”
“Ha ha!” Bắc Minh Dục đột nhiên cười lạnh lùng, mắt nheo lại: “Nói như thế tức là anh phải cảm ơn ba em rồi, nếu không phải là ông ấy, thì anh với em chắc là người xa lạ mà có bắc tám cây sào cũng không quen biết được nhỉ?”
Lương Nặc vẫn đang trong cơn mơ hồ mà không hiểu được sự kì lạ trong lời nói của anh.
“He he...nói chung Ba em vẫn là người tốt nhất tốt nhất!”
Bắc Minh Dục chằm chằm nhìn bộ dạng như trẻ con của cô, anh cầm chiếc chìa khóa trên bà trà rồi đi ra ngoài, Lương Nặc đơ người ra: “Này, đã sáu rưỡu tối rồi, anh còn muốn đi đâu?”
“ngồi đấy mà nhớ người đàn ông tốt nhất thế giới của em là được rồi, quan tâm tới anh làm gì?”
Hức.
Bắc Minh Dục đóng cửa đi thẳng, Lương Nặc gãi gãi đầu, thắc mắc: “Anh ấy làm sao vậy?”
Tới khi một mình cô ăn cơm tối xong mới ý thức được mình đang hết sức vui mừng, dường như cả ngày đều nói về Ba cô mà không chán, thậm chí cô cũng chẳng nói được mấy câu ra hồn với Bắc Minh Dục.
Tám rưỡi tối, cô tắm xong, lăn mình trên giường cuộn tròn chăn lại.
Vẫn chưa thấy Bắc Minh Dục về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.