Trước khi ngủ, cả hai người đứng trước cửa sổ.
Sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối kết thúc, có học sinh chạy ra từ phòng học, chạy thẳng tới sân vận động hét lớn “Ma chơi.”
Học sinh chạy ra như đàn ong vỡ tổ, càng lúc càng nhiều học sinh xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Lương Nặc dựa lưng vào ngực Bắc Minh Dục, cô nói: “Nếu ngày xưa em không được đưa vào cô nhi viện, không được ba em đón về Lương gia, chắc cuộc sống như thế này cũng sẽ trở thành một phần hồi ức của em....”
“Nghĩ nhiều thế làm gì, chẳng phải bây giờ em đang sống rất tốt à?”
“Cũng... tạm được!”
“Em thích cuộc sống ở đây không?” Bắc Minh Dục đột nhiên hỏi.
Lương Nặc nhìn những đứa trẻ vui vẻ dưới sân trường, cả cuộc sống hoang sơ bốn bề, cô khẽ cười: “Cũng khá thích!”
“Vậy đợi chúng ta gì rồi, sẽ tới đây ở nhé?”
“Hả?” Lương Nặc tròn xoe mắt quay đầu lại nhìn anh.
Bắc Minh Dục vuốt lại tóc lên, anh từ từ nới lỏng tay đang ôm cô ra, rút ra từ trong túi một chiếc hộp đựng nhẫn.
Lương Nặc nhìn chằm chằm chiếc hộp, trong lòng thấy có chút gì đó trùng xuống.
Chiếc hộp này cô biết, là chiếc hộp đựng chiếc nhẫn có mặt hình lá liễu.
“Anh....”
“Suỵt....” Bắc Minh Dục lấy tay đặt nhẹ lên môi cô, dưới sự chú ý của cô anh từ từ mở chiếc nhẫn ra, rút ra chiếc nhẫn có mặt hình lá liễu đã từng bị cô vứt đi: “Em còn nhớ nó không?”
Lương Nặc không kìm được xúc động, mắt cô đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842808/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.