Lương Nặc trong lòng cảm động nói: “Lúc đó tớ chỉ liên lạc được với Kỷ Sênh.”
“Thôi bỏ đi! Nhìn cậu thảm thế này bỏ qua cho cậu đấy!” Liễu Tiêu Hàn đẩy tay vào ngực Lương Nặc nói sau đó nhìn xung quanh bốn phía: “Một khi tên chồng cũ không biết xấu hổ của cậu phát hiện ra người ngồi trên xe của ĐỔng Hàn Thanh chỉ là hàng giả thì hắn ta sẽ lập tức cho người đi kiểm tra vé máy bay và vé tàu, vì vậy cậu không thể dùng chứng minh thư để mua vé được, lát nữa cậu hãy ra cửa mua lấy hai tờ vé của bọn cò mồi ấy....”
Lương Nặc nghe xong hai mắt tròn xoe, lại cảm thấy Liễu Tiêu Hàn đến thật kịp thời.
“Đúng rồi, dựa vào thế lực của anh ta thì chỉ cần vài cuộc điện thoại là đã biết tớ đi đâu.”
“Thế mới nói vẫn là tớ thông minh?” Liễu Tiêu Hàn khoác vai cô cười tự đắc, Lương Nặc cũng cười theo, khen ngợi cô bạn: “Đúng thế, cậu thông minh nhất, có điều...cậu đeo ba lô làm gì?”
“Thì mình xách ba lô lên và đi thôi!”
Liễu Tiêu Hàn nói rất tự nhiên.
Lương Nặc ngạc nhiên: “Cậu....cậu..lẽ nào cậu muốn đi cùng tớ?”
“Đúng vậy, không hoan nghênh à?”
“Không phải, thế nhưng đi như tớ là bị ép, bất lực quá, không còn cách nào khác mới phải thế này, lại còn nhỡ cả việc học hành, cậu thì vốn dĩ đang yên ổn, sao lại...việc gì phải đi cùng tớ?”
“Giống nhau cả thôi! ” Liễu Tiêu Hàn đưa tay lau nước mắt, rồi nấc lên nói: “Tất cả đều là do mẹ của anh rể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842784/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.