Sau ngày hôm đó, Lương Nặc không hề gặp qua Bắc Minh Dục một lần nào nữa.
Có điều cô cũng không muốn gặp lại anh.
Liên tiếp hai ngày, tâm trạng cô cũng không tới nỗi nào, ngày nào cũng thế, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ uống thì uống, thậm chí có lúc còn xem phim hài để thư giãn, mấy lần người đưa cơm còn nghe thấy tiếng cô vừa hát vừa ngồi trong phòng khách vẽ tranh.
Tin tức được truyền tới tai Bắc Minh Dục, trong lòng anh liền cảm thấy rất khó chịu.
Anh ăn không ngon ngủ không yên, có nhà mà không thể về, ngày nào cũng ngủ lại ở phòng làm việc, cô lại có thể yên tâm thoải mái như vậy?
Đại thiếu gia đây đang điên hết cả người lên, anh thậm chí còn muốn cô cũng buồn như anh, nhưng cuối cùng cũng đã nhìn được, anh tự nghĩ trong lòng cô cũng chưa chắc giống với biểu hiện ra bên ngoài như vậy.
Buổi chiều ngày hôm đó Lương Nặc đột nhiên muốn ăn táo, cô mở tủ lạnh ra tìm nhưng chẳng có gì cả.
Cô đi thẳng ra cửa, mở kéo cảnh cửa ra đã nhìn thấy hai tên vệ sĩ đứng canh phía ngoài, cô nói: “Tôi muốn ăn táo, xoài và dứa, nhưng trong nhà không có.”
Hai tên vệ sĩ nheo mày nhìn nhau, sau đó một trong hai người bọn chúng đi ra ngoài mua hoa quả.
Khoảng hơn mười phút sau, tên vệ sĩ cầm một túi hoa quả quay về, Lương Nặc cầm lấy túi hoa quả đi vào phòng khách, đang định gọt vỏ táo ăn cô liền chú ý thấy bên trong túi hoa quả có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842782/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.