Buổi sáng bầu trời trong xanh nhưng đến chiều bất ngờ đổ mưa lớn và dường như sẽ kéo dài rất lâu không ngớt.
Lương Nặc với con mắt lờ đờ ngồi trên ghế, một người đàn ông bê một hộp cơm đưa cho cô, rồi quay ra nói giọng trêu chọc với một người đàn ông khác: “Người phụ nữ này có phải.....”
Hắn ta lấy tay chỉ vào đầu: “Cũng không biết đại ca đã nói gì với cô ta mà có thể làm cô ta thành ra thế này.”
“Mặc xác cô ta, tiền còn chưa cầm được, thì thôi hãy cứ cho cô ta ăn đi hãy.”
Vừa dứt lời, người đàn ông chỉ có thể nhận lệnh, quỳ xuống bón cơm cho Lương Nặc, nói với thái độ đểu cáng: “Mở mồm ra cái đồ ngốc này....”
Lương Nặc đờ đẫn người mở miệng ra, người đàn ông từng thìa từng thìa đưa thức ăn lên miệng cô.
Vừa mới bắt đầu còn tốt, được một lát thì hắn bắt đầu cảm thấy cáu kỉnh buồn bực.
“Chó chết, sớm không điên muộn không điên lại điên đúng lúc này, còn bắt lão tử đây bón đồ ăn cho? Đến mẹ tao tao còn chưa phục vụ thế nào bao giờ đâu nhé!”
Người đàn ông ngồi cạnh đột nhiên nói: “Hay là, mày thử xem nó điên thật hay giả vờ điên?”
“Thử thế nào?”
Người đàn ông chạy ra ngoài, một lát sau chạy về, trong tay cầm một nắm to ớt chỉ thiên. Cơn mưa vừa dội xuống nên nhìn những quả ớt rất sạch sẽ, hắn ta cầm một nắm ớt bẻ nhỏ ra, mùi ớt chỉ thiên sộc lên.
“Trời, cái đồ tiểu tử!”
Bọn chúng đem một thìa toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842776/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.