Cô đột nhiên như bị phát điên lên đem khung ảnh úp xuống sàn nhà, mắt mở to nhất có thể dường như không tin vào những gì mình vừa thấy, lại đột nhiên chạy lại bịt chặt mắt Bắc Minh Dục: “Không được nhìn....ảnh cưới bị bẩn rồi, anh đừng nhìn, đừng nhìn!”
Bắc Minh Dục bị cô bịt chặt mắt lại, trong đầu anh lại hiện ra một hình ảnh nào đó đã ám ảnh anh từ lâu.
Trên mặt bức ảnh cưới dán một tờ ảnh lớn, đó chính là cảnh Lương Nặc bị anh nằm ép lên người trong một phòng khám.
Chỉ có điều, trên tấm ảnh, mặt anh đã được chỉnh sửa qua, khó lòng nhận biết được người đàn ông đó chính là anh.
Hơi thở của anh trong giây phút này dường như cũng nghẹt lại.
Lương Nặc có ấn tượng nhất định đối với việc xảy ra ở phòng khám tư đó nhưng cô thì lại không biết gì cả.
Bắc Minh Dục ôm chặt Lương Nặc vào lòng, bàn tay nhỏ bé của cô vẫn đang sợ hãi cố gắng che mắt anh lại, anh để cô làm vậy không phản ứng gì, chỉ giả vờ hoài nghi nói: “Ảnh cưới bẩn rồi á? Bẩn rồi thì thôi anh không nhìn nữa, đợi lúc em làm cho nó sạch rồi thì anh xem cũng được.”
Lương Nặc mím chặt môi lại, trước kia sau khi bị Thẩm Ưu bắt cóc, cô đã cảm nhận được ranh giới giữa sự sống và cái chết, trong đầu cô dần dần hiện ra hình ảnh cô bị người ta làm cho hôn mê sau đó đưa tới một phòng khám.
Khi đó cô đúng là bị một người đàn ông lạ mặt cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842770/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.