Ánh sáng đèn sáng lên đúng lúc, Lương Nặc tỉnh hẳn, đột nhiên bỏ chăn đi xuống khỏi giường, như không tin vào mắt mình nhìn người đàn ông có mái tóc màu vàng kim đang cầm máy ảnh đứng ở cửa.
Người đàn ông giơ ngón tay ra hiệu Ok cho Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục liền bỏ tay Lương Nặc ra đứng lên.
“Vất vả cho anh rồi!”
Người đàn ông có mái tóc vàng kim với tên gọi Mạc Sâm, là thợ chụp ảnh cưới nổi tiếng ở Pháp.
Lương Nặc lúc này mới hiểu ra, hóa ra vừa nãy không phải nằm mơ mà là chụp ảnh.
Mạc Sâm nhìn Lương Nặc cười nói: “ Biểu cảm vừa nãy rất chân thực, không khí cũng rất lãng mạnh, Bắc Minh thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người thực sự rất xứng đôi, có thể chụp ảnh cưới cho hai người đó là vinh hạnh của tôi.”
Lương Nặc cười ngại ngùng: “Tôi đã từng nghe danh của anh, nên nói là có thể mời anh vì chúng tôi chụp ảnh thì đó là vinh hạnh của chúng tôi.”
Mạc Sâm chỉ vào phòng thay đồ không xa đó rồi cầm máy ảnh rời đi.
Bắc Minh Dục lúc này mới quay đầu nhìn cô: “Đẳng cấp hơn hẳn với ảnh cưới trong nước chứ?”
Lương Nặc hai mắt như phát sáng, nói trong sự hạnh phúc, mong chờ: “Có thể gọi em là công chúa lần nữa không? Ngoài cha em ra, chẳng có ai gọi em là công chúa....”
“Những chiếc váy cưới này đều là cỡ mặc của em, đứng dậy ra chọn lấy một bộ.”
Bắc Minh Dục đứng lên quay người đi thẳng về phía phòng thay đồ.
Lương Nặc vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842765/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.