Bắc Minh Dục nắm tay Lương Nặc đi vào hướng từ đường.
Nhìn vào khung cảnh quen thuộc, trong lòng Lương Nặc có chút sợ hãi khi nghĩ tới từ đường, ngoài những lần quỳ trong từ đường thì đó còn là nỗi sợ hãi để lại sau khi bị chặt đi ngón tay, Bắc Minh Dục vừa mới chú ý thấy điều này nhưng càng lại gần từ đường hơn, cơ thể cô lại càng run lên.
“Sau này anh sẽ bảo vệ em!”
“Em...em biết!” Lương Nặc trả lời với giọng yếu ớt: “Chỉ là nhất thời chưa thích nghi được thôi!”
Một lần bị rắn cắn sẽ nhớ cả đời, nỗi sợ hãi chính là như vậy.
Đẩy cửa của phòng từ đường ra, Bắc Minh phu nhân đang quỳ trên chiếc đệm tròn, hai tay chắp vào nhau, nhìn đúng với hình ảnh của một tín đồ thành tâm tin đạo.
Nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, ba ta cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Ta biết, con sẽ tới tìm ta!”
“Vậy thì chắc Cô cũng biết lý do con tới tìm Cô?”
Bắc Minh Dục tiến lên phía trước, nheo mày rồi nhìn chằm chằm vào Bắc Minh phu nhân, Lương Nặc thì vừa bước chân vào hình ảnh hôm bị chặt ngón tay lại hiện lên trong đầu cô, trong đầu toàn là màu máu đỏ, tim đập thình thịch nhưng cô tự nhắc nhở bản thân phải kiềm chế, phải bình tĩnh.
“Con tưởng những bức ảnh đó đều là do ta tung ra à?”
“Lẽ nào không phải?” Bắc Minh Dục không chịu nhịn: “Hơn nữa Cô à! Từ trước tới nay con còn không biết cô cũng dùng cả những thủ đoạn mà lẽ ra chỉ để đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842748/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.