“Cứ phải đau mới chịu nói ra.”
Bắc Minh Dục không hề nói đã tha thứ cũng không hề nói không còn giận cô nữa, chỉ chăm chú cầm bông và thuốc nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô, Lương Nặc vừa đau vừa xót mà suýt xoa, cơ thể không chịu được mà run lên.
“Mẫn cảm thế cơ à?”
Anh khẽ cười nhìn cô nói.
Lương Nặc đỏ mặt lên, không nhịn được mà lườm cho anh một cái, có điều vì ban nãy chạy lâu quá, tóc tai rối tung rối mù lên, cùng với khuôn mặt đỏ, cô lườm anh lúc này mà không hề cảm thấy đáng ghét, chỉ thấy đáng yêu thôi.
Bắc Minh Dục vẫn buồn cười nhưng nhìn vào vết thương của cô mà anh cố nhịn.
Lúc này, Bắc Minh Dục đã bôi thuốc xong cô cô, bàn tay nhỏ bé của cô vuốt lên má anh, lại còn ghé miệng vào thổi thổi: “Thực sự không phải em cố ý đâu, anh có còn đau không?”
“Anh nói đau thì em sẽ không ra tay nữa à?”
Lương Nặc nhăn mặt, không biết nên nói gì mới phải.
Ngồi thêm một lúc, Bắc Minh Dục thấy thời tiết lạnh rồi, trên người cô lại toàn mồ hôi như thế, liền cởi áo khoác lên người cô, rồi không suy nghĩ để ý gì mà bế cô lên.
“Aaaa, anh làm gì thế hả?”
Bắc Minh Dục ôm chặt lấy eo cô hơn không cho cô động đậy: “Chẳng phải em nói anh và An Tử Đan cùng nhau lên giường à? Bây giờ anh đưa em đi để chứng minh.”
“Chứng...chứng minh?” Lương Nặc chằm chằm nhìn anh tò mò: “Sự việc này chứng minh kiểu gì chứ?”
“Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842729/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.