Trong tầm mắt của Lương Nặc không phải là khách sạn giống như mọi người trong đoàn cô nói, đó chỉ là một căn gác nhỏ, nằm bên cạnh một con đường không lớn, người đi lại cũng không phải rất đông, còn có tiếng người rao bán hàng hóa.
“Không phải nói là đi....đi về khách sạn à?” Lương Nặc lo lắng, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác: “Anh đưa tôi tới đây làm gì?”
Lẽ nào, vì cô trước khi đi Pháp không thèm tới chào anh một câu đã bỏ đi, bây giờ anh muốn tính sổ chuyện đó với cô?
Lương Nặc vẫn nhớ rất rõ ràng, Bắc Minh Dục giống y đúc như một tên “Tiểu nhân” làm gì cũng có nợ có trả, thích tính sổ với người khác.
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô, nói chế giễu: “Ở cái môi trường tồi tàn như thế này em nghĩ có thể có khách sạn tốt được à? Căn gác nhỏ này là nơi người phụ trách mỏ khai thác kim cương vừa mới quét dọn lại cho tôi tới ở, em nghĩ là tôi định làm gì em?”
“Tôi không phải nói môi trường tồi tàn.....!
Khách sạn ít nhất còn có người, căn gác nhỏ này nhìn có vẻ như chẳng có ai, nếu xảy ra chuyện gì, cô có hét lên chắc cũng chả có ai quan tâm tới cô.”
“Vào trong đi.”
Bắc Minh Dục mở cánh cửa xe ra nói với ngữ khí chẳng vui vẻ gì, lôi Lương Nặc ra rồi kéo cô vào trong căn gác nhỏ, cô không kịp có bất kỳ phản ứng gì.
Diện tích căn gác nhìn từ bên ngoài thì có vẻ lớn nhưng vào trong mới thấy thực ra cũng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842707/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.