“Là cô à?”
Lời của Michelson vừa dứt thì một tiếng nói sắc như dao truyền tới tai cô.
Hai người quay đầu ra nhìn, đúng lúc đó người phụ nữ tóc vàng kim ép cô nhường ghế đang đứng trước mặt.
Bên cạnh Delia còn có mấy cô gái khác nữa, hình như là cùng lớp, cô ta ngạo mạn nhìn Lương Nặc nói: “Từ trước tới nay ở đây chưa bao giờ có tiền lệ nữ thiết kế người Trung Quốc làm thực tập sinh, cô đi cửa nào mà tới được đây thế?”
Hai người đứng bên cạnh cô ta cũng phụ họa thêm vào: “Đúng vậy, sát hạch ở đây vô cùng khó khăn, đừng có tưởng đi cửa sau rồi thì có thể ung dung ngồi rung đùi nhé.....”
Lương Nặc sầm mặt lại nheo mày, cô thấy trước đây mình không hề có ý thức yêu nước.
Thế nhưng ở một đất nước xa lạ nghe người ta sỉ nhục về đất nước mình như vậy, trong lòng cô phẫn nộ nói: “Tôi không đi cửa sau nào cả! Trước đây không có phụ nữ Trung Quốc tới đây tham gia thực tập là vì trong nước cũng có những công ty tốt như thế này.”
Delia nhếch mép cười: “Hức, thế thì cứ đợi đấy nhìn xem, phụ nữ Trung Quốc nhất định không qua nổi sát hạch của kỳ đạo tạo này.”
“Phụ nữ bản địa cũng nhiều người cặn bã thật đấy, cô cứ đợi đấy xem.”
Delia đến nhanh đi nhanh, Lương Nặc cắn chặt môi, một cảm giác bất lực nổi dậy trong lòng cô, Michelson vỗ vỗ vai cô: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
“Thực ra bên này toàn như vậy, mọi người đều coi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842693/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.