Lương Nặc vừa dứt lời cửa phòng tắm liền bị Bắc Minh Dục kéo ra.
Thân thể cường tráng khỏe mạnh của anh hiện ra trong nháy mắt.
Hơi nước trong phòng tắm tràn khắp phòng làm cho cô nhìn không được rõ ràng lắm nhưng hơi lạnh từ bên ngoài thổi vào, cô chú ý thấy trên eo Bắc Minh Dục đang quấn một chiếc khăn tắm to trắng – loại mà bình thường hàng ngày anh vẫn dùng.
Còn chiếc khăn tắm trong tay cô....
Cơ bản là trở nên thừa thãi!
Lương Nặc thấy vậy cô tự biết mình đang bị anh trêu chọ, sắc mặt có chút thay đổi, vứt chiếc khắn trên tay cho anh: “Thiếu gia, đây chính là chiếc khăn mà anh bảo là quên này, cầm lấy đi, mới cũ đủ cả anh cứ từ từ mà dùng nhé!”
Bắc Minh Dục nheo nheo mày đắc chí, giơ tay ra đỡ lấy chiếc khăn đồng thời cũng nắm lấy tay cô kéo vào lòng mình.
Đột nhiên, hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang cô, đôi môi anh ghé sát vào tai cô mấp máy.
“Tôi chỉ nói là quên mang khăn tắm chứ có nói là quên mang cái cũ hay cái mới đâu!”
“Anh....” Lương Nặc tức giận đẩy anh ra lườm anh: “Đúng là không biết xấu hổ!”
“Tật xấu của đàn ông là thâm căn cố đế, chưa sinh ra đã có rồi, giờ em mới biết tôi không biết xấu hổ à?”
Bắc Minh Dục lại ôm chặt lấy eo cô kéo vào lòng, cô có thể cảm nhận thấy sự đắc ý của anh khi cười làm rung cả lồng ngực lên, mặt cô càng ngày càng đỏ hơn, lập tức đẩy anh muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842670/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.