Bắc Minh Dục đột nhiên đứng phắt lên, nền gỗ cùng với tiếng chân ghế cọ vào nhau phát ra thứ âm thanh sắc bén.
Anh nhìn từ cao xuống thấp, như một con thú bị chọc tức làm cho giận dữ, anh trợn hai mắt hung dữ nhìn cô, Lương Nặc cứng đầu khẽ cười máy móc: “Thiếu gia sao vậy? Hai mắt mạch huyến đỏ lên, có cần tôi giúp anh hẹn gặp bác sĩ không?”
Bắc Minh Dục đột nhiên quay người bước đi, Lương Nặc ăn bữa sáng cũng chẳng còn ngon miệng nữa, cô ăn thêm vài miếng rồi thu dọn để đi tới trường.
Vừa tới trường, Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn đều kéo tay cô.
“Nặc Nặc, Kỷ Sênh cứ nói là tớ đã hại khổ cậu?”
Lương Nặc lúng túng hắng giọng vài cái rồi nói: “Tiêu Hàn, ngày trước cậu mua que thử thai ở quán thuốc...quán đó ở đâu?”
“Để tớ nghĩ xem....” LIễu Tiêu Hàn nghiêm túc nhớ lại hồi lâu nói: “HÌnh như là cửa nam của trường mình, ra khỏi cổng rẽ phải đi qua vài con phố, sau đó đi vào một con hẻm nhở vài trăm mét là tới! Hình như là như vậy, tớ cũng không nhớ rõ lắm nữa! Khi đó nhìn thấy cửa hàng thuốc liền chạy vào thôi....”
Kỷ Sênh lườm Liễu Tiêu Hàn rồi nói: “Hôm nay tớ đặc biệt đã tới cửa hàng thuốc đó xem thế nào nhưng đã rời đi rồi, bây giờ ở đó là một quán lẩu!”
“Quán lẩu?” Hai mắt Liễu Tiêu Hàn sáng lên: “Ngon không? Hay là lần sau bọn mình đi ăn thử đi, tớ rất thích ăn lẩu.....”
Lương Nặc rối bời: “Tiêu Hàn, lúc cậu mua về có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842664/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.