Khi Bắc Minh Dục về tới căn biệt thự, Bắc Minh phu nhân luôn quỳ trong từ đường cầu phúc, hai mắt đỏ lên, không biết là do buồn quá hay phẫn nộ quá, hoặc cũng có thể do thức đêm.
“Cô!”
Tuy Bắc Minh phu nhân tuổi đã cao nhưng quỳ trong từ đường luôn trong tư thế thẳng lưng, vừa nghe thấy tiếng của Bắc Minh Dục, khuôn mặt bà lạnh tanh dập đầu cúi lạy tổ tông.
Nhìn thấy Cô như vậy, Bắc Minh Dục lấy mấy nén nhang trên tay vú Hà đứng cạnh đó, thắp nhang rồi cũng quỳ xuống cúi lạy tổ tiên.
“Sự việc này là do con duy nghĩ không chín chắn, thực ra khi kiểm tra thì đó chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng con nhìn thấy Cô vui như vậy nên đã không nói ra sự thật, hơn nữa...con và Lương Nặc đều còn trẻ, chỉ cần cố gắng thì có con sẽ không thành vấn đề, cũng không nhất thời vội vàng làm gì.”
Bắc Minh phu nhân ngẩng đầu lên, chỉ tay vào các bài vị nói: “Mười năm trước ta từ Vân Thành đưa con về cái nhà này, ta vất vả, ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, con làm thế này để báo đáp ta đấy hả? Nguyện vọng duy nhất của ta đó là con giữ lại dòng giống cho Bắc Minh gia! Thế nhưng con đã làm gì? Lúc bác sĩ kiểm tra thì con ngăn cản ta, hết lần này tới lần khác lừa ta! Con làm như vậy không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông à? Con làm như vậy có xứng đáng với mẹ con không?!”
Bắc Minh Dục cúi mặt xuống vẻ hối lỗi: “Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842658/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.