Lương Nặc đi theo Bắc Minh Dục lên xe, chú Trương lái xe thẳng về căn biệt thự.
Đóng cửa xe lại, cô lập tức bỏ tay Bắc Minh Dục ra, nói lời xin lỗi: “Sự việc vừa nãy thực sự tôi không cố ý, tôi không hề nói với chú Hai tôi chúng ta ăn cơm ở đâu, họ tìm đến tận nơi cũng không phải điều tôi mong muốn....”
“Nói như vậy có nghĩa là ngay từ đầu tôi nên từ chối họ, không để họ vào trong?” Bắc Minh Dục khẽ nhếch mép cười nhạo báng.
“Sao hả? Lúc này lại không quan tâm đó là chú Hai của em à? Lúc đầu khi muốn gả cho tôi, là ai quỳ ở trước cổng nhà khóc lên khóc xuống nói rằng nhất định phải bảo vệ Bác Thụy?”
“Lẽ nào em chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng tôi để trèo cao hơn?” khi cô ôm lấy tay anh nũng nịu để chọc tức Lương Bác Sinh , nhìn bộ dạng dường như rất tự nhiên.
“Tôi.....”
“Thôi được rồi.” Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng nói: “Tôi hơi mệt một chút, không muốn nghe cái ngữ khí này của em khi nói chuyện với tôi nữa, nếu đã gọi tôi một tiếng ông xã như thế thì ngoan ngoãn nghe lời.”
Lương Nặc nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của anh mà thấy ớn lạnh cả sống lưng, cô khẽ rùng mình, cô ý thức được rằng bản thân đã quá kích động.
“Xin lỗi....sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Bắc Minh Dục không quan tâm tới lời cô nói, dựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thực ra bữa cơm này ai cũng ăn không ngon, đến khi về tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842650/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.