Thẩm Ưu chẳng vui vẻ gì bỏ bộ đồ trên tay xuống cùng đi ra, Kỷ Sênh nhìn cô ta chớp chớp mắt: “Tôi thấy cô nhìn rất quen.”
“Tôi là vị hôn thê của anh ấy.” Thẩm Ưu vừa nói vừa lấy tay khoác vào tay Đổng Hàn Thanh, ngả đầu vào vai anh ta, tỏ ra hết sức tình cảm, rồi cười tươi như hoa nói: “Cô là bạn học của Lương tiểu thư đúng không? Hôn lễ của chúng tôi sẽ được tổ chức nửa tháng nữa, tiện thể mời cô hôm đó cùng đến chung vui, cô thấy thế nào?!”
“Nhanh như vậy á?” Lương Nặc bất ngờ hỏi.
Thẩm Ưu liếc nhìn Lương Nặc không mấy thiện cảm: “Nhanh á? Thế mà tôi lại cảm thấy chậm quá đấy! Nếu không phải lần trước Hàn Thanh bị thương ở chân thì tôi sợ bây giờ hai người chúng tôi khéo đã kết hôn rồi ấy chứ.”
Lương Nặc không hiểu tại sao cô ta bỗng nhiên coi mình như kẻ thù như vậy.
Lương Nặc có chút bối rồi chưa biết nói gì thì Kỷ Sênh đột nhiên tiến lên phía trước một bước: “À, tôi nhớ ra rồi, cô chính là người phụ nữ lần trước đến cả trường tôi để tìm Nặc Nặc.”
“Lần trước là vô tình gặp thì ngồi nói chuyện vài câu chứ cũng không hẳn tôi cố ý đi tìm cô ấy.” Thẩm Ưu nói với Kỷ Sênh nhưng mục đích chính là để giải thích với Đổng Hàn Thanh.
Đổng Hàn Thanh khẽ cười xoa xoa đầu cô ta: “Ừm, anh biết rồi.”
Kỷ Sênh cười nhạt nhìn người phụ nữ cô cảm thấy chẳng tốt đẹp gì đang đứng trước mặt mình: “Đi đến nhà ăn trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842638/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.