Chuyến công tác này của Bắc Minh Dục làm Bắc Minh phu nhân vô cùng lo lắng, bà ta sợ anh ngồi trên máy bay mệt, rồi ăn uống không hợp. Bà ta đặc biệt đi tới chỗ Lý đạo trưởng xin một lá bùa bình an, dặn dò anh phải luôn mang bên mình không được bỏ ra.
“Nếu không phải con bé Nặc Nặc đang mang thai thì nó cũng có thể đi cùng để ở bên cạnh chăm sóc con....”
Bắc Minh Dục nhìn lá bùa bình an màu đỏ choét đã thấy chán không muốn mang theo nhưng dưới ánh mắt mong đợi của Bắc Minh phu nhân, anh không có cách nào khác là bỏ vào túi: “Nhiều nhất cũng chỉ nửa tháng, ít thì một tuần, rất nhanh thôi con sẽ trở về, làm gì tới mức như Cô nói thảm hại thế.”
“Cô lại còn không biết tính mày?” Bắc Minh phu nhân lườm anh một cái, nói: “Cứ bận một cái là quên hết mọi chuyện khác, thức đêm làm thêm là chuyện thường, con nói xem, bên cạnh không có ai chăm sóc thì làm thế nào?”
Lương Nặc cúi đầu xuống và cơm, coi như không nghe thấy gì cả.
Bắc Minh Dục liếc nhìn Lương Nặc rồi nói với giọng đùa cợt: “Con gái Hàn Quốc nhiều mà lại xinh như thế, chọn bừa lấy một em giữ bên mình là có người chăm sóc rồi! Cô à, cô yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt bản thân mình, cô đừng nói như kiểu con là đứa trẻ ba tuổi thế! ”
Bắc Minh phu nhân liếc nhìn Lương Nặc, thấy cô không hề có phản ứng gì, bà ta liền nói với Bắc Minh Dục: “Tôi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842636/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.