Lúc ăn tối, Lương Nặc cũng không thấy Bắc Minh Dục đâu.
“Phu nhân, chúng ta có đợi thiếu gia không ạ?”
Bắc Minh phu nhân đơ người ra bất ngờ nhìn cô: “Minh Dục không phải đã nói là chiều đến công ty à? Sao? Thế giờ nó đang ở nhà à?”
“Không phải ạ, con tưởng anh ấy ở nhà.”
Buổi trưa cô cùng với Bắc Minh Dục ra ngoài ăn đồ ăn mà bị cho là không hợp vệ sinh, nếu để Bắc Minh phu nhân biết, bà ta nhất định lại nói cô làm thế là làm hại đứa cháu của bà ta, để tránh phiền phức, cô quyết định không nói ra.
Nhưng đêm tối, đang ngủ mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng chân chạy dồn dập vội vã phía bên căn gác Bắc Minh Dục.
Cô vội vàng ra khỏi giường, mặc chiếc áo khoác nhẹ vào người, nhìn qua cửa sổ sang căn gác thì thấy vị bác sỹ của Bắc Minh gia đang vội vàng đi lên.
Đi xuống tầng một tìm vú Hà, Lương Nặc vội vàng, ngạc nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ? Thiếu gia bị làm sao vậy vú? Sao bác sĩ lại tới lúc này?”
Vú Hà lạnh lùng nhìn cô: “Nếu không phải chú Trương nói, tôi cũng không biết là thiếu phu nhân vốn dĩ lại biết chăm sóc thiếu gia thế đấy!”
Mặt Lương Nặc trắng bệch: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Thiếu gia bị ngộ độc thực phẩm.”
Lương Nặc nghe bà nói xong choáng váng, hai chân loạng choạng đứng không vững nữa, suýt nữa thì ngã xuống đất, may mà vú Hà nhanh tay kịp đỡ lấy cô: “Thiếu phu nhân, cô phải đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842622/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.