Bắc Minh Dục hôm nay cũng rất sớm đã sắp xếp xong công việc ở công ty, đem một số công việc không quan trọng giao cho thư ký Tôn, trong lòng vui lâng lâng quay trở về tòa biệt thự, đồng thời cũng có chút tò mò, Lý Tranh Diễn rốt cuộc đã chọn quà gì giúp anh để tặng cho Lương Nặc?
Anh không thể chờ đợi thêm mà đi thẳng lên phòng của Lương Nặc, Bắc Minh phu nhân nói chuyện với anh anh cũng chỉ đáp lại vài câu cho qua chuyện.
Thế nhưng, vừa mới mở cửa phòng ra anh liền nhìn thấy Lương Nặc khoác một chiếc áo khoác dài như đang quấn chăn vào người ngồi trên giường, mắt lại đỏ ngầu như vừa khóc xong.
“Cô làm sao thế?” Bắc Minh Dục lạnh lùng hỏi: “Không hài lòng với món quà tôi tặng à?”
Chất lượng cái khăn cô tặng kém như thế anh cũng đã miễn cưỡng nhận rồi, Lý Tranh Diễn giúp anh chọn quà chắc cũng không đến nỗi tệ tới thế chứ? Nét mặt Bắc Minh Dục tỏ ra rất buồn.
Lương Nặc đứng lên nhưng lại cúi gằm mặt xuống: “Không có, quà anh tặng tôi rất thích.”
“Ngẩng đầu lên nhìn tôi!” Bắc Minh Dục đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ đầu tới chân.
Lương Nặc từ từ ngẩng đầu lên, mắt đò ngầu, chứa đựng trong đó còn là sự mệt mỏi, Bắc Minh Dục đang không hiểu tại sao, có chút không bình tĩnh, đưa ta lên nâng cằm cô lên cao: “Không phải là đạt giải cao nhất rồi à? Khóc cái gì nữa?”
“Không có!” Lương Nặc bướng bỉnh lắc đầu, cố gắng không để nước mắt rơi ra.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842610/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.