Chú Trương tim như co thắt lại, hết sức bất ngờ, quay ra vội vàng cầu xin: “Thiếu gia, tôi đã làm việc ở Bắc Minh gia hơn mười năm rồi, thật sự thì không phải tôi cố ý muốn tạp tin đồn nhảm, thiếu gia làm ơn cho tôi thêm một cơ hội... ”
Lương Nặc cũng nói tiếp vào, hết sức thành khẩn cầu xin: “Là lỗi của tôi, là tôi năn nỉ chú ấy nói cho tôi biết những sự việc đó, xin anh đừng đuổi việc chú ấy, thiếu gia, cầu xin anh, chú Trương thực sự vô tội, chú ấy không phải tự dưng mà nói đâu.”
“Cầu xin tôi?” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng: “Cô lấy tư cách gì để cầu xin tôi?”
Anh ghét nhất là nghe thấy người trong nhà Bắc Minh nhắc tới hai người phụ nữ đó.
Lương Nặc đơ người ra vài giây suy nghĩ sau đó ngẩng cao mặt lên kiên quyết, rồi cầm lấy bàn tay to lớn của anh chỉ vào bụng mình: “Đứa trẻ, tôi đang mang trong mình đứa con của anh, nếu anh không đồng ý với tôi tôi sẽ đi tìm Cô, Cô nói với tôi rồi, tôi phải giữ trạng thái vui vẻ không được kích động hay tức giận, chú Trương cũng không làm việc gì kinh thiên động địa, Cô nhất định sẽ đồng ý với tôi.”
Cô tỏ ra hế sức kiên định cứng rắn như kiểu không gì có thể làm lay chuyển được.
Bắc Minh Dục không ngờ được rằng chính mình là người tạo nên cái sự ảo tưởng về việc mang thai của cô, và cô thì lại dùng cái thai để quay ra bắt nạt anh.“Trừ một tháng tiền lương.” Anh lỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842601/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.