Lương Nặc cùng với Bắc Minh Dục rời khỏi bệnh viện, cô rút điện thoại ra xem mấy giờ rồi, lúc đó đã là 12 giờ trưa.
Buổi chiều, thầy giáo vụ hẹn gặp cô ở trường học.
“Anh à! Phiền anh cho tôi xuống xe ở ngã tư phía trước.”
Bắc Minh Dục lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô, rồi quay ra nhìn thẳng về phía trước, không biết là nói với cô hay nói với người lái xe: “Về ngự cảnh viên.”
Lương Nặc đang định cự tuyệt thì Bắc Minh Dục liền dựa đầu vào ghế xe rồi nhắm mắt lại tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi một lát, thái độ rõ ràng là không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, nhìn vẻ mặt cũng có vẻ mệt mỏi của anh nên cô cũng không dám nói gì thêm.
Chiếc xe được lái vào trước một khu chung cư rất đẹp sau đó đỗ ở một gara cũng rất lớn, người tài xế lái tới trước cửa thang máy thì dừng lại, để hai người xuống xe.
“Cô à! Phiền cô đưa thiếu gia chúng tôi lên lầu.” Người lái xe nói với Lương Nặc.
“Thế nhưng, buổi chiều tôi còn có việc.”
Người lái xe nhăn mặt lại: “Thiếu gia nhà chúng tôi vì cô mà bị thương, hơn nữa lại còn không bắt cô phải thanh toán viện phí, lẽ nào là vô lý khi để cô chăm sóc cậu ấy?”
Bắc Minh Dục nhìn cô có chút tức giận, có vẻ mất kiên nhẫn: “Có việc thì biến đi, đừng có đứng đấy chặn đường tôi.”
Nói xong, anh ta kéo tay đẩy Lương Nặc về một bên, đi thẳng về phía cửa thang máy.
Trong lòng Lương Nặc có chút gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/250307/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.