“Thế cô đi ra giữa đường lúc xe cộ đang chạy ầm ầm thế làm gì?”
Lúc này Lương Nặc mới hiểu ra rằng anh tưởng cô muốn tự sát, muốn chạy đến cứu cô, Lương Nặc vừa khóc liền cười được ngay, chỉ vào chiếc điện thoại màu trắng ở phía không xa, nói: “Tôi vừa mới nghe điện thoại xong, không cẩn thận để nó rơi đằng kia, tôi muốn đi nhặt điện thoại.”
Bắc Minh Dục nhìn theo hướng tay cô chỉ, đúng là có chiếc điện thoại màu trắng ở phía đó. Sắc mặt Bắc Minh Dục tái xanh nhìn chiếc điện thoại, còn cô thì cứ hồn nhiên cười vì cái sự hiểu lầm của anh.
Cô chỉ là muốn đi nhặt chiếc điện thoại, anh thì đứng đó đờ người thấy mình như một tên ngốc khi muốn ngăn hành động của cô lại.
Bắc Minh Dục không nói thêm câu nào, quay đầu đi, cô tròn mắt đứng đó, không hiểu hành động và thái độ của anh là thế nào, hai người họ dường như cũng gặp nhau mấy lần rồi thì phải?
Nheo mày, lắc lắc đầu, không muốn nghĩ thêm gì nữa, cô đi ra phía chiếc điện thoại để nhặt nó lên.
Ù ù ---
Đúng lúc đó, một chiếc xe chở hàng màu đen chạy thẳng tới phía cô, dường như nghĩ cô sẽ tránh nó, đến tốc độ cũng không giảm, Lương Nặc vừa cầm vào chiếc điện thoại ngẩng đầu lên cô nghe thấy tiếng xe như ở ngay phía sau mình, vừa quay đầu lại cô cảm giác như chân mình cứng đơ lại không nhấc được lên vì sợ hãi thì ngay lúc đó, một bàn tay nắm lấy tay cô lôi cô về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/250303/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.