Thái độ Châu Thụy lại chuyển từ sợ hãi sang ngạc nhiên, đôi lông mày nhăn lại nhìn Lương Vân: “Lương Vân, em vừa nói gì? Lương Nặc đã gả cho Bắc Minh Dục?!”
“Đúng vậy.” Lương Vân túm lấy tay áo Châu Thụy, khẽ gạt nước mắt nói: “Nửa tháng trước em ấy được gả cho Bắc Minh Dục rồi, lẽ nào anh không biết?”
“Lương Nặc, cô là loại con gái đê tiện rẻ tiền.” Châu Thụy đột nhiên chạy lại gần cô, một tay bóp cổ cô: “Tôi coi cô như báu vật, nói không đụng tới cô là không đụng tới cô, chưa một lần đi quá giới hạn, tôi tôn trọng cô, kết quả cô lại đến với Bắc Minh Dục – cái lão già bệnh tật ấy? Dám phản bội tôi? Đúng là loại con gái rẻ tiền! ”
Lương Vân liếc nhìn hai người, nhếch mép cười, rồi lại giả vờ tiến lại gần, kéo tay Châu Thụy ra.
“Châu Thụy, anh bỏ tay ra đi, Lương Nặc bây giờ đã là thiếu phu nhân của Bắc Minh Dục rồi, nhỡ anh làm cho Lương Nặc không vui, em thì không sao nhưng tiền đồ của anh làm thế nào?”
Câu nói của Lương Vân như đổ thêm dầu vào lửa, Châu Thụy càng mạnh tay hơn: “Thiếu phu nhân nhà Bắc Minh? Tôi thì thấy chả khác gì con đĩ! Ông ta có làm thỏa mãn cô không? Cái ông già sắp rụng hết răng ấy mà cô cũng chấp nhận được?”
Lương Nặc bị bàn tay cứng như thép không chế cùng những lời nói bỉ ổi của hắn làm cô đầu óc hoảng loạn, không làm thế nào để thoát khỏi hắn.
Lương Vân giả vờ khuyên anh ta nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/250301/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.