“Tôi biết sự thật này rồi, anh không cần phải nhắc nhở tôi!” Lương Nặc cắn chặt môi, co ro trong chiếc chăn, nhìn anh ta mà lòng bất an: “Có điều, tôi muốn biết ngay từ đầu vì sao anh lại muốn cưới tôi?”
Trong nhận thức của cô, Bắc Minh Dục còn tốt hơn nhiều mụ phù thủy già kia, ít nhất lúc cô bị ăn đòn và bị ép ký vào hợp đồng không bình đẳng kia thì anh ta đều không có mặt.
Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm cô và nói: “Dựa vào cái gì mà cô muốn biết thì tôi phải nói cho cô? Cô nghĩ cô là ai? Chỉ có tôi nói cô nghe, không có chuyện cô muốn biết gì thì tôi phải nói cho cô cái đó, hiểu không?”
Lương Nặc đột nhiên muốn tát vào mặt anh ta vì những lời nói khó nghe vừa rồi! Nhưng cô không dám biểu lộ sự tức giận, chỉ dám mím môi không nói gì cả.Trong đêm tối, Bắc Minh Dục nhìn không rõ biểu cảm trên mặt cô nhưng anh ta có thể cảm nhận sẽ rất thú vị.
Anh ta bắt đầu từ từ cởi từng chiếc cúc áo.
“Thân thể cô tốt hơn chưa?” Anh ta hỏi cô.
Lương Nặc sợ hãi, ôm chặt chăn lùi mình về phía góc giường: “Nếu tôi nói chưa anh có thể tha cho tôi đêm nay không?”
“Cô nghĩ sao?” anh ta cởi áo khoác rồi tiến sát lại gần tai cô, khẽ cười: “Cô đã bán thân vào nhà Bắc Minh rồi thì không có quyền nói KHÔNG! Cởi đồ ra.....”
“Không.....”
Hai tay Lương Nặc giữ chặt cổ áo, nhất quyết lắc đầu, lúc này anh ta giống như một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/250292/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.