Lại một lần nữa bước chân vào đại sảnh này, Lương Nặc vẫn bị bắt quỳ dưới nền nhà, ngồi trên ghế là Bắc Minh phu nhân với sự lạnh lùng không hề giảm, điều này làm cô sợ tới mức không dám thở to, vết thương roi mây hôm trước quất vào người làm cô nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.
“Phu nhân.” Quỳ một lúc mà không thấy Bắc Minh phu nhân có động tĩnh gì, Lương Nặc thăm dò gọi bà ta một tiếng.
Bắc Minh phu nhân quan sát cô từ trên xuống dưới hồi lâu, liền nói: “Nhà Bắc Minh chúng tôi từ trước tới nay không chấp nhận hàng đã qua sử dụng, đừng nói đến cô cái loại con gái không biết ở ngoài đã làm cái trò đó bao nhiêu lần như cô.”Bà ta nói mỗi câu đều cay nghiệt, đứng trước mặt bao nhiêu người Lương Nặc cảm thấy sống mũi cay cay, nắm chặt tay, nhẫn nhịn sự cay đắng, không để người khác chê cười.
“Tôi biết tôi không xứng với thiếu gia, bây giờ tôi chỉ cầu xin sự từ bi của phu nhân, đừng rút vốn khỏi tập đoàn Bác Thụy, đó là tâm huyết cả đời của cha tôi, chỉ cần phu nhân đồng ý cứu Bác Thụy, tôi bằng lòng với mọi yêu cầu của phu nhân.”
“Được.” Bà ta bất ngờ đồng ý.
Mắt cô bỗng sáng lên, nhìn bà ta: “Thật không phu nhân?”
“Đã khi nào tôi nói mà không làm chưa?”
Lương Nặc không ngờ trên đời này lại còn có một loại hạnh phúc gọi là không ngờ tới, cô khẽ cười, liên tiếp gật gật đầu: “Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân,...nhất định phu nhân sẽ trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/250290/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.