Màn đêm buông xuống, phủ lên thànhphố Hải Thành một lớp sương mù dày đặc.Trong căn phòng tràn ngập mùihương nước tiêu độc, Lương Nặc nằm thiếp đi, mê man trên chiếc giườngtrắng toát, một cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn vào phòng làm cô cảm thấyrét run.
Ngay lúc đó, một đôi giày da bóng loáng lọt vào tầm mắt cô, đó là một người đàn ông.
Trong ánh sáng lập lòe, mập mờ, Lương Nặc cảm thấy hơi thở của một người đàn ông thô bạo phả vào mặt mình.
Nhà họ Lương không cho cô ăn cơm à? Ghầy nhom ốm yếu thế này!
“Vừa sờ đã thấy chả phải đồ xịn gì, hoàng loại A cũng không đến”
Vừa nói người đàn ông đã thô bạo xé rách quần áo của cô, ép cô nằm xấpxuống giường một cách tàn bạo, với một tư thế thật sự là làm người tathấy nhục nhã hổ thẹn.
Với cái đầu đang trong trạng thái vô tri vô giác, Lương Nặc không biếtchuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên thân thể cô có cảm giác lạnh toát đi,cô ý thức được việc mà người đàn ông sẽ làm, cô giật mình khóc thét lên.
“Đừng....xin anh hãy buông tha cho tôi.... tôi mới 18 tuổi, tôi vẫn còn là một họcsinh....ba ngày rồi tôi chưa tắm, người đầy mùi hôi, xin anh hãy tha cho tôi...”“Câm mồm”
Anh ta cáu kỉnh thốt ra hai chữ câm mồm, cái giọng điệu bá đạo ấy như kiểukhông cho phép ai phản bác lại, cái khung cảnh ấy khó mà che đậy được sự căm ghét đối với anh ta.
Căm ghét?
Anh ta là ai?
Tại sao lại làm vậy với cô?
Mọi thắc mắc cứ như đang nhảy múa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/250277/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.