Hừng đông ánh bình minh trên biển lớn, từng đàn chim bay lượn ríu rít, mênh mông mây trắng được thái dương tẩm nhuộm đến một vùng đường chân trời ửng hồng sắc.
Phản chiếu trên mặt nước một thân ảnh tuyết bào lông vũ tràn ngập hơi thở cổ xưa.
Như trích tiên buông xuống thế gian, lơ lửng giữa biển gió lại vững như bàn thạch xem mặt nước như đất bằng sải bước nhàn tản, dường như y đã ép xuống tiên phong ngạo cốt thu liễm cực độ huy quang thần minh buông mình đến đây du ngoạn, giống như tìm tòi nhận thấy được thứ gì thú vị gần boong thuyền, tinh xảo mặt mày hờ hững ngạo nghễ hơi nhấc lên biểu tình.
Y mỗi một cử động đều chính là cảnh quan kỳ diệu bắt mắt nhất ở đây.
Trong phút chốc thế giới phảng phất được đến linh tính, vạn vật bách điểu trong phạm vi xung quanh cảm ứng đến vui sướng nao nức ngâm ca khúc, xinh đẹp bầu trời giao điệp cùng biển khơi cũng ăn nhịp gợi lên từng ngọn sóng nhẹ lăn tăn vỗ đến chân thuyền, giao hưởng xôn xao thanh âm hi hoà như đánh lên vũ điệu chào đón người từ ngàn dặm tới.
[...]
Mặt khác lại là nơi âm u cung điện, thiếu nữ giòn vang thanh âm đánh tan sự an tĩnh nơi đây.
"Ma kính ơi ma kính, mau nói cho ta biết ai là người đẹp nhất thế gian?"
"Thưa chủ nhân kính yêu, thế gian này đẹp nhất chính là ngài. Mỹ nữ thần diễm lệ đệ nhất của vạn giới."
Thiếu nữ nghe thế câu trả lời hài lòng chu môi nhỏ bẹp bẹp hôn ma kính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-cach-xuyen-khong-cung-vai-ac/868831/chuong-94.html