5.
Tôi vừa về nhà, mẹ tôi đã cản tôi lại.
Bà mặc một chiếc sườn xám gấm hoa màu xanh, khuôn mặt giận dữ.
Vừa mở miệng đã chất vấn tôi vì sao lại khóa thẻ của Ôn Dương, không có tiền thì sao nó sống được.
Tôi nhìn người mẹ được nuông chiều từ nhỏ của mình. Cả đời bà chưa bao giờ phải buồn đau, đột nhiên tôi hơi ghen tị.
Từ lúc sinh ra, bà đã ngậm thìa vàng* mà lớn lên, sau đó thuận lợi gả cho cha tôi, yên tâm ở nhà làm một người vợ xinh đẹp, giàu có.
(*: sống sung sướng, giàu sang từ bé)
Lúc cả nhà gặp chuyện không may, bà đang cùng các chị em đi Maldives nghỉ dưỡng.
Cha tôi qua đời, cả công ty hỗn loạn. Ngày nào bà cũng ôm tôi mà khóc, nói cha tôi mất rồi, Ôn Dương còn nhỏ, không giúp ích được gì.
Tôi phớt lờ bà ấy, tiếp quản công ty.
Lúc công ty dần phát triển hơn, bà ấy lại lau nước mắt, tiếp tục cùng chị em đi mua sắm, chơi bài, cùng họ uống trà chiều. Bà làm tốt thân phận chim hoàng yến của mình.
Trước kia là chim hoàng yến của cha, bây giờ là chim hoàng yến của tôi.
Tới giờ bà ấy vẫn không hiểu rốt cục ai mới là ông trời của mình.
“Được, vậy con khóa thẻ của mẹ, mở thẻ của em, được không?”
Mẹ tôi há hốc mồm, chớp chớp mắt.
“Mẹ biết ngay mà. Cha mày mất rồi, mày liền cảm thấy mẹ là đồ thừa thãi.”
Tôi biết vì sao bà ấy thích Nguyễn Nguyễn. Không chỉ vì cô ta cứu mạng Ôn Dương, mà còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-cach-diet-tra-xanh/4266181/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.